CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 947

Một màn trước mắt này, mọi người thật sự không cách nào tưởng tượng Sức mạnh của Y Thành Diệu, vừa rồi tất cả mọi người đều rõ như ban ngày.

Nhưng Trình Kiêu lại dùng một chiếc đũa kia, rõ ràng gi3t chết Y Thành Diệu vừa rồi còn hung uy ngập trời.

Tất cả những điều này, trực tiếp phá vỡ nhận thức của mọi người đối với thế giới này.

Nếu như không phải mọi người tận mắt nhìn thấy, mặc cho người khác nói ba hoa chích chòe, bọn họ tuyệt sẽ không tin tưởng một chiếc đũa cũng có thể giết người, hơn nữa giết còn là tông sư VÕ đạo vô cùng mạnh như vậy!

Đũa đương nhiên không có khả năng giết người, huống chỉ Y Thành Diệu còn là một gã võ đạo tông sư.

Nhưng, mấu chốt là người dùng đũa.

Vừa rồi Thất Thúc Công nhìn thấy rõ ràng, chiếc đũa bị Trình Kiêu ném ra, bị một đạo linh lực cường đại bao phủ, trực tiếp xuyên thủng trái tim của Y Thành Diệu.

Có thể làm được linh lực ngoại phóng, chỉ có võ nhập Hóa Cảnh mới được, nói cách khác người thanh niên hai mươi tuối trước mắt này, dĩ nhiên là một gã Hóa Cảnh tông sư hàng thật giá thật!

Một tên hai mươi tuổi Hóa Cảnh tông Điên rồi, thế giới này điên rồi!

Thất Thúc Công đã có thể tưởng tượng được tiền đồ của Trình Kiêu là khó mà lường được biết bao Nói không chừng, ngay cả cảnh giới trong truyền thuyết kia, anh cũng có thể chạm tới Có lẽ một người bình thường không thế hiểu được ý nghĩa đại biểu của một tông sư, nhưng những người trong giới võ đạo ở đây lại vô cùng rõ ràng.

Đừng nhìn nhà họ Y được xưng bá chủ Giang Nam, chỉ cần có một cường giả tông sư mong muốn, một gia tộc mạnh mẽ như vậy có thể sáng lập rất nhanh.

Nhà họ Y chính là có Thất Thúc Công tọa trấn, mới có thể đuổi xa nhà họ Bạch, trở thành bá chủ Giang Nam.

Chú Tân vẻ mặt rung động, thì thào tự nói: “Một người tông sư hai mươi tuổi, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cho dù đánh chết tôi cũng sẽ không tin.

Cho dù là thủ đô chiến thần Khương Vân Minh, cũng kém xa cậu ta.”

“Tương lai của người này, không có giới hạn!”

Y Doãn lẳng lặng nhìn Trình Kiêu, trong đầu trống rông.

Mãi cho đến khi nghe được chú Tân và Thất Thúc Công cảm thán, ông ta mới bừng tỉnh lại.

Ông ta lẳng lặng nhìn Trình Kiêu một hồi, sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, trên khuôn mặt uy nghiêm, tràn ngập xấu hổ và hối hận.

Nhớ lại mấy lần cảnh cáo Trình Kiêu, Y Doãn không nhịn được mà phát sốt, xấu hổ nghìn phần, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Lúc trước tôi luôn cảm thấy cậu ta quá mức ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì. Tuổi còn nhỏ, không biết khiêm tốn tí nào, luôn luôn có thái độ coi trời băng vung, không biết trời cao đất dày.

Bây giờ nghĩ lại thật sự là buồn cười, thì ra tôi mới là ếch ngồi đáy giếng. Người ta đó không phải là cuồng vọng, mà là có thực lực tuyệt đối có thể nói ra những lời kia.”

“Khó trách cậu ta nói nhà họ Bạch và nhà họ Lục cùng một chỗ đều không đáng giá nhắc tới, ngay cả họ Y tôi cậu ta cũng là lật tay có thể diệt. Lúc trước tôi còn cảm thấy cậu ta chỉ đang nói mạnh miệng, ngông cuồng không thuốc nào cứu được. Bây giờ nghĩ lại, là châm chọc cỡ nào! Ở thời khắc nhà họ Y tôi nguy hiểm nhất, dĩ nhiên là một mình cậu ta cứu cả một tòa nhà lớn. Nếu như tôi có loại thực lực kinh thiên động địa này, đừng nói là nhà họ Bạch hay nhà họ Lục, coi như là thêm vào nhà họ Y tôi, thì có gì đáng nói?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc