CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 362

“Cho nên em liền bảo anh mang em đến quán bar trút giận đúng không!” Thẩm Dũng cười nói.

Điền Thúy Thúy cảm thấy Thẩm Dũng tựa hồ không mấy vui vẻ, vội vàng triển khai thế công nũng nịu: “Thẩm Dũng, để anh theo em đến quán bar phát tiết, anh giận sao?”

Nhìn thấy Điền Thúy Thúy biểu lộ mảnh mai, trong lòng Thẩm Dũng nổi lên một trận khô nóng.

Mẹ nó, người phụ nữ này chính là yêu tinh trời sinh.

Đáng tiếc, đều đã quen nhau hai tháng, tiêu không ít tiền, chính là không cho tôi đụng vào cô ta!

Biểu hiện của Thẩm Dũng rất có phong độ, mỉm cười nói: “Làm sao lại thế? Anh vĩnh viễn là cảng tránh gió của em.”

Điền Thúy Thúy ánh mắt mê ly, như luân hãm: “Cám ơn anh Thẩm Dũng, anh thật tốt với em!”

Thẩm Dũng uống một ly rượu, đè xuống khô nóng trong lòng, nhàn nhạt mỉm cười nói: “Nên thế.”

Ngay tại lúc hai người anh anh em em, bên kia vang lên một tiếng la hét của nữ sinh.

Ánh mắt hai người lập tức bị hấp dẫn.

Nhìn thấy nhân viên phục vụ kia, Điền Thúy Thúy bỗng nhiên sững sờ: “Đó không phải là Trình Kiêu sao?”

“Anh ta tại sao lại mặc quần áo nhân viên phục vụ?”

“Chẳng lẽ anh ta làm công ở chỗ này?”

Nhớ tới hơn một năm ròng rã trước đó, mỗi tháng Trình Kiêu đều sẽ đúng hạn cho cô ta tiền sinh hoạt 8 triệu 4, Điền Thúy Thúy vẫn luôn hiếu kì, Trình Kiêu đến tột cùng từ nơi nào lấy được tiền?

Hôm nay, Điền Thúy Thúy rốt cuộc biết!

Sợi dây nào trong lòng đó bị làm cho xúc động, Điền Thúy Thúy bỗng nhiên hơi hối hận.

Trong đầu Điền Thúy Thúy đột nhiên vang lên lời đồ đần nào đó đã nói.

“Thúy thúy, tôi mặc dù không có tiền, nhưng nếu như tôi có ba trăm, tôi sẽ cho em 299 nghìn, một nghìn còn lại dùng để ăn cơm, sau đó tiếp tục kiếm tiền cho em.”

Điền Thúy Thúy lúc ấy rất khinh thường, coi như đều cho tôi 299 nghìn lại có thể thế nào? So với phú nhị đại người ta, tùy tiện đưa tay vào túi quần lấy ra cũng hết trăm triệu, hai người chêch lệch cách xa vạn dặm.

Nghèo chính là nghèo, mãi mãi cũng không có tiền đồ.

Nhưng loại rung động nội tâm cũng chỉ trong một giây đồng hồ thế này rồi mà biến mất.

Điền Thúy Thúy cho rằng, đây chỉ là chuyện cổ tích tình yêu trong lòng đàn ông nghèo kiệt xác thôi.

Hiện thực là thà ngồi trong xe BMW khóc, cũng không chịu ngồi cười ngồi trên xe đạp.

Thẩm Dũng nheo mắt lại, anh ta biết Trình Kiêu, đương nhiên, anh ta cũng không thèm để ý, cứ như anh ta biết xung quanh bên người Điền Thúy Thúy có rất nhiều ‘người công cụ’ giống Trình Kiêu.

Mà Thẩm Dũng ngược lại rất hưởng thụ, nhiều nam sinh như vậy theo đuổi và coi Điền Thúy Thúy là nữ thần, nếu như chơi được cô ta, không phải đặc biệt có cảm giác thành tựu sao?

“Bạn học này, hình như đã đắc tội với người ta!” Thẩm Dũng bưng ly rượu lên, đung đưa chất lỏng màu đỏ bên trong ly rượu nói.

Trình Kiêu quay đầu nhìn người phụ nữ kia một cái, thản nhiên nói: “Cô hỏi tôi, thì tôi nhất định phải trả lời sao?”

Người phụ nữ sửng sốt một chút, không thèm nói đạo lý lớn tiếng giễu cợt nói: “Nói nhảm, anh làm công tại đây, anh không trả lời ai trả lời?”

Bình luận

Truyện đang đọc