CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

Chương 1181

Kiếp này, Trình Kiêu đã có khả năng bảo vệ tập đoàn Đông Vương, đương nhiên sẽ không để Trình Đông Hoa phải chịu áp lực.

Hai người trò chuyện một lát, Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc đã mang đủ đồ ăn lên, nói: “Ăn cơm thôi!”

Trình Đông Hoa đứng dậy đi về phía bàn ăn: ‘Ăn cơm trước đã, nếm thử tay nghề của Lâm Ngọc, bình thường cậu không được ăn đâu!”

“Cầu còn không được!” Trình Kiêu mỉm cười ngồi xuống.

Lâm Ngọc xới cho anh một bát cơm, đặt mạnh xuống trước mặt anh.

Trình Kiêu không hề để ý, trái lại còn ra vẻ hưởng thụ nhìn thêm vài lần.

Lâm Ngọc kiếp trước luôn giấu cảm xúc ở sâu trong đáy lòng, trước mặt anh, trên mặt Lâm Ngọc luôn luôn mang theo nụ cười.

Bây giờ, ba mẹ vần còn, Lâm Ngọc không cần chịu áp lực lớn như vậy, cho nên cô không cất giấu cảm xúc vào đáy lòng.

Lâm Ngọc thường xuyên lườm Trình Kiêu thế này mới là đúng là cảm xúc nên có ở cái tuổi như hoa như ngọc này của cô.

Lúc ăn cơm, Trình Đông Hoa nhận một cuộc điện thoại, hình như: là lãnh đạo của ông gọi đến.

Sau khi trở về, Trình Kiêu phát hiện Trình Đông Hoa có tâm sự, rầu rĩ không vui, ăn cơm cũng không thấy ngon.

“Xảy ra chuyện gì?” Vương Đỗ Lan cẩn thận hỏi ra.

“Ôi, còn không phải Giang Thượng Minh sao, gọi điện thoại thông báo tiệc ăn mừng lần này phải tổ chức sớm, đổi thành ngày mai, nói là có một tin mừng muốn tuyên bố.” Trên mặt Trình Đông Hoa có chút bất đắc dĩ, còn loáng thoáng vẻ châm chọc.

Vương Đỗ Lan hơi oán trách: “Ngày mai mới là mùng hai, chính là ngày mọi người đi thăm người thân, trước đây đều là mùng sáu tổ chức tiệc ăn mừng, năm nay ông ta lên cơn điên gì vậy!”

“Nghe giọng điệu của Giang Thượng Minh, hình như thật sự gặp được chuyện cực kỳ đáng mừng, ngày mai đi thì biết” Dường như Trình Đông Hoa không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Trình Kiêu hơi tò mò, anh cũng chưa từng nghe về tiệc ăn mừng này.

Nhưng mà, nghe có vẻ là chuyện tốt! Vì sao trông ba lo lắng như vậy?

Chỉ là, nếu Trình Đông Hoa đã không muốn nhắc đến chuyện này, Trình Kiêu cũng không tiện hỏi nhiều.

Ăn cơm xong, Trình Kiêu chủ động tạm biệt.

Trình Đông Hoa và Vương Đỗ Lan giữ lại, thấy Trình Kiêu không có ý ở lại thì tiền Trình Kiêu rời đi Thật ra Trình Kiêu vốn muốn ở lại thêm một lát, nhưng nghĩ đến chuyện tiệc ăn mừng gì đó kia, Trình Kiêu muốn tìm người hỏi thăm Dựa theo trực giác của Trình Kiêu, tiệc ăn mừng kia chắc chắn không phải chuyện tốt gì.

Trình Kiêu bắt xe đến đầu đường phố Hòa Bình, đi về phía trước chừng hai trăm mét, nơi này có một quán cafe không tệ.

Trình Kiêu ngồi xuống một chỗ, gọi một chén trà, lắng lặng chờ đợi.

Quán cafe này là kiếp trước Mục Tranh dẫn anh tới. Cũng là ở chỗ này, anh quen biết hai người bạn tốt khác, Tô Ngạn Ninh và Mạc Vũ.

Mấy người này gần như chỉ cần rảnh rỗi là sẽ đến nơi này uống trà chiều.

Mục Tranh từng nói cho anh biết, trước khi quen biết Trình Kiêu, ba người bọn họ thường xuyên đến nơi này gặp gỡ, nói chuyện đời người, nói chuyện lý tưởng.

Trình Kiêu cảm thấy, chắc hẳn hôm nay bọn họ cũng sẽ tới.

Bình luận

Truyện đang đọc