CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 609

Ninh Lan nhìn thoáng qua Trình Kiêu vẫn đang mang nét mặt hờ hững, tức giận quát những người đang giễu cợt anh: “Chẳng lẽ các người chưa từng nghe câu của ít lòng nhiều sao?”

“Tiểu Kiêu, con có tấm lòng là được, đừng để ý tới đám người nịnh bợ này!”

Ninh Lan là bà chủ của buổi tiệc lần này, thấy bà nổi giận, mọi người mới chịu im lặng.

Nhưng Tôn Mạc chợt lạnh lùng quát lên: “Trình Kiêu, hôm nay là tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của ba tôi, anh thân là con rể lại đi tặng thứ rác rưởi như vậy, anh đang sỉ nhục ba tôi đúng không!”

Ha ha, kịch hay đến rồi!

Mọi người trong đại sảnh lập tức tập trung theo dõi, đa số đều nở nụ cười châm chọc.

Sắc mặt Ninh Ba rất phức tạp, ông ta lo lắng nhìn về phía Trình Kiêu, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Còn Ninh Long tuy vẫn mang nét mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt lại không thể giấu đi sự hưng phấn. Rõ ràng ông ta vẫn rất ghét Trình Kiêu.

Ninh Lan thấy những người khác đều không lên tiếng, nhưng con gái của bà lại đột nhiên gây chuyện.

Bà thất vọng nói: “Tiểu Mạc, con đang làm gì thế? Trình Kiêu là chồng của con đấy!”

Tôn Mạc cười châm chọc: “Mẹ, lúc trước con kết hôn với người này chỉ vì không muốn ba mẹ đau lòng. Con kết hôn với anh ta chỉ vì đối phó với ba mẹ thôi.”

“Kết hôn bao nhiêu lâu, anh ta vẫn luôn ngủ dưới đất, chúng con chưa từng phát sinh quan hệ.”

Nghe thấy câu này, mọi người đều xôn xao!

“Mẹ kiếp, ông anh, anh lợi hại thật đấy! Quả nhiên con nhóc nhà họ Tôn vẫn còn!”

“Ha ha, đương nhiên. Tôi quen biết bao nhiêu phụ nữ, người còn hay không, chỉ cần nhìn là biết ngay!”

“Nhưng thằng nhóc này vô dụng quá, cô nam quả nữ ở chung một phòng lâu như thế mà vẫn ngủ dưới đất!”

“Đúng thế, nếu là tôi, dù có ép buộc, tôi cũng phải có được con nhóc nhà họ Tôn này!”

“Chậc chậc, ở gần một người vợ xinh đẹp như thế lại không thể chạm vào, tên nhóc này đúng là một tên vô dụng thực thụ!”

“Ha ha, ai biết con nhóc này nói thật hay nói dối! Thử hỏi người đàn ông nào ở cạnh một người vợ xinh đẹp như thế lại có thể nhẫn nhịn ngủ dưới đất chứ? Hừ, tôi thấy tám mươi phần trăm là nói dối!”

Dường như Tôn Mạc nghe thấy lời nói của thanh niên kia, cô ta giơ điện thoại lên cao: “Nếu mọi người không tin thì mời xem ảnh trên điện thoại của tôi, đây là phòng ngủ của tôi và anh ta!”

Dù màn hình điện thoại không lớn, nhưng chăn đệm được trải ở góc tường trên bức hình lại hiện rõ trước mắt mọi người.

“Khốn kiếp, không ngờ thật sự ngủ dưới đất! Tên này đúng là hèn nhát!”

“Nếu là anh ta, lúc này tôi đã phải tìm một cái lỗ để chui vào rồi. Làm gì còn mặt mũi đứng ở đây chứ, quá mất mặt!”

Rất nhiều người đều đang chỉ trỏ vào Trình Kiêu với vẻ khinh thường và châm chọc.

Ninh Lan tức giận quát lên với Tôn Mạc: “Tiểu Mạc, con điên rồi sao? Con có biết con đang làm gì không?”

Bình luận

Truyện đang đọc