CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 182

Y Linh ngực phập phồng dữ dội mà chạy tới, ngăn trước Trình Kiêu, hơi thở như hoa lan.

Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy đứng ra vì Trình Kiêu, vài tên đàn ông xung quanh trong mắt dẫn theo một chút tiếc hận.

“Tiểu Linh, cậu đang làm gì! Mau tới đây!” Bọn người Vương Hiểu Hi theo sát sau đó đứng chung với đám người ăn dưa xung quanh lo lắng hô to.

Quản lý Cao nhíu mày, lặng lẽ nhìn Vương Hiểu Hi, tựa hồ hỏi thăm cô ta đây là tình huống gì?

Vương Hiểu Hi lộ vẻ bất đắc dĩ, biểu thị mình cũng không ngờ tới.

Quản lý Cao vẻ mặt lạnh xuống, nhìn Y Linh, nghiêm túc hỏi: “Cô có gì chứng minh? Cô có thư mời sao?”

“Tôi. . . . . .” Y Linh vừa mới nói một chữ, đột nhiên dừng lại, cô là được Vương Hiểu Hi dẫn vào, làm gì có thư mời?

Y Linh quay đầu nhìn về phía Vương Hiểu Hi, vội la lên: “Các cậu đứng ra nói một câu đi!”

Vương Hiểu Hi cúi đầu, rụt rụt trong đám người.

Tôn Mạc vẻ mặt lãnh đạm, trong mắt dẫn theo cười lạnh, tựa hồ ước gì Trình Kiêu xấu mặt.

Về phần bọn người Lý Ngôn và Lưu Tào Khang, càng thêm không có khả năng làm chứng thay Trình Kiêu.

Nhìn thấy mấy người khoanh tay đứng nhìn, Y Linh tức đến mức hung hăng trừng mắt.

“Tôi không có thư mời, nhưng là tôi có thể chứng minh anh ấy không phải trộm!” Y Linh quật cường nhìn quản lý Cao nói.

Trình Kiêu yên lặng đứng sau Y Linh, nhìn thân thể gầy yếu trước mắt, hết lần này đến lần khác che gió che mưa cho mình, trong lòng có dòng nước ấm phun trào. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Sống lại một đời, cô vẫn thiện lương, đơn thuần như thế!”

“Chỉ tiếc vận mệnh bất công, kiếp trước kết cục cô bi thảm. Một đời này, liền để tôi vì cô nghịch thiên thay đổi vận mệnh vậy!”

Quản lý Cao lạnh lùng nhìn chằm chằm Y Linh, ánh mắt lộ ra ác độc: “Ngay cả thư mời cô cũng không có, tôi còn không có truy cứu cô làm sao trà trộn vào đây được, thế mà cô còn muốn làm chứng thay hắn ta!”

“Tôi thấy hai người các ngươi rõ ràng chính là cùng một bọn!”

Vì để tránh cho Y Linh nói việc mình lén lút thả bọn Vương Hiểu Hi đi vào, quản lý Cao quyết định mau chóng đuổi đi Y Linh và Trình Kiêu.

“Đội trưởng Trương, đuổi hai tên trà trộn vào này đi!” Quản lý Cao quát lạnh một tiếng.

Bọn người Lý Ngôn vẻ mặt đắc ý, thấy Trình Kiêu, liền lộ vẻ mặt cười trên nỗi đau người khác.

“Lần này cuối cùng đã bỏ được tên vô dụng Trình Kiêu đi.” Lý Ngôn hưng phấn nói.

“Thế nhưng là Y Linh. . . . . .” Vương Hiểu Hi lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Tôn Mạc thản nhiên nói: “Đừng lo lắng, đây là do cô ấy tự chọn!”

“Thế nhưng là, Y Linh cũng sẽ bị đuổi đi!” Vương Hiểu Hi chỉ là muốn đuổi Trình Kiêu đi, không ngờ tới cuối cùng lại liên lụy Y Linh.

Triệu Cương an ủi: “Chớ suy nghĩ quá nhiều, là chính cô ấy lựa chọn Trình Kiêu, coi như bị đuổi đi, cũng chỉ có thể trách chính cô ấy!”

Nếu như Y Linh không có mặt, Lý Ngôn có chút tiếc nuối, có điều có thể nhìn thấy Trình Kiêu xấu mặt, chút tiếc nuối ấy liền không quan trọng với Lý Ngôn.

Đội trưởng Trương lập tức chỉ huy mấy tên bảo vệ, bày ra một tư thế đuổi người với Trình Kiêu nói: “Hai vị, mời đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc