CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 555

Sắc mặt Vương Vũ Hàm âm u như sắp chảy ra nước, cô ta không ngờ Trình Kiêu lại mạnh đến mức này, ngay cả huấn luyện viên cũng bị một cú đấm đánh bại!

“Rốt cuộc trên người đồ bỏ đi Trình Kiêu này đã xảy ra thay đổi gì!”

Bên cạnh, Cố Tu Nhiễm ngây ngẩn cả người.

Nếu như nói Trình Kiêu đánh bại anh ta là may mắn, vậy bây giờ ngay cả huấn luyện viên cũng không phải là đối thủ của một cú đấm của anh, điều này chứng minh thực lực của Trình Kiêu đã mạnh đến độ anh ta chỉ có thể ngước nhìn!

Cố Tu Nhiễm là người cực kỳ kiêu ngạo, việc gì anh ta cũng muốn tranh vị trí thứ nhất, cho dù tạm thời không tranh nổi, anh ta cũng sẽ hăng hái cố gắng, tranh thủ giành được vị trí thứ nhất.

Nhưng mà, bây giờ Trình Kiêu mang lại cho anh ta một cảm giác, đó chính là không cách nào địch nổi!

Không cách nào địch nổi!

Anh ta cảm thấy cả đời cũng khó mà thắng được Trình Kiêu, loại cảm giác này đánh bay toàn bộ lòng tin của Cố Tu Nhiễm. Sau đó, cả người đều trở nên chán chường sa sút.

“Vì sao? Vì sao cậu ta lại mạnh như vậy!”

“Thảo nào cậu ta nói rằng tôi và cậu ta là người của hai thế giới, cả đời này tôi cũng chỉ có thể ngước lên nhìn cậu ta. Ha ha, tôi cho rằng cậu ta chỉ dùng lời nói để đả kích tôi, nhưng hóa ra cậu ta chỉ là đang kể một câu chuyện có thật mà thôi.”

Loại hơi thở chán chường sa sút trên người Cố Tu Nhiễm càng ngày càng nặng nề, ngay cả Vương Vũ Hàm bên cạnh cũng cảm nhận được.

“Cậu Cố, cậu sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt chán chường của Cố Tu Nhiễm, so với Cố Tu Nhiễm vốn kiêu ngạo nho nhã kia đúng là tưởng như hai người khác nhau, Vương Vũ Hàm lo lắng khẽ gọi.

“Cậu Cố, cậu đừng nản lòng, cho dù Trình Kiêu rất lợi hại, nhưng cũng chỉ là khá biết đánh nhau mà thôi. Cho dù môn võ thuật của cậu ta lợi hại đi nữa, vậy thì có ích gì chứ?” Nhận ra hơi thở chán chường trên người Cố Tu Nhiễm, Vương Vũ Hàm cẩn thận an ủi anh ta.

Vẻ mặt Cố Tu Nhiễm hơi thay đổi, trong lòng Vương Vũ Hàm mừng thầm, xem ra lời của cô ta có tác dụng rồi.

Vương Vũ Hàm tiếp tục an ủi: “Cậu Cố, gia thế của cậu tốt hơn cậu ta, mối quan hệ của cậu rộng hơn cậu ta, thành tích ở các môn khác của cậu trực tiếp ném cậu ta ra xa tít mù tắp. Cho dù môn võ thuật của cậu không bằng cậu ta, vậy thì cũng có sao đâu?”

“Cậu có thể so đàn dương cầm với cậu ta, đàn dương cầm của cậu nổi tiếng toàn trường. Ba ngày sau chính là kỷ niệm ngày thành lập trước, không phải tiết mục của cậu đã được chọn rồi sao? Đến lúc đó cậu đánh một bản rung động đất trời, để cậu ta mở mang kiến thức, biết được thực lực của cậu.”

Ánh mắt Cố Tu Nhiễm càng ngày càng sáng, cuối cùng hơi thở chán chường suy sụp trên người cũng biến mất không còn tăm hơi.

“Cô nói đúng, tôi căn bản không cần so võ thuật với cậu ta, điểm mạnh của tôi cũng không phải là võ thuật, là tôi quá cố chấp rồi.”

Cố Tu Nhiễm nhìn về phía vị trí của Trình Kiêu, hai tay siết chặt: “Trình Kiêu, tôi thừa nhận võ thuật của cậu rất lợi hại. Nhưng mà đừng quên, bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, cho dù võ thuật cậu lợi hại thì có thể làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc