CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 772

Nghiêm Thụy Văn cũng không che giấu nữa, đứng ở bên cạnh Nghiêm Đạo Minh ba anh ta, mỉm cười thâm độc nói: “Lúc này, thằng nhóc Trình Kiêu này còn dám can thiệp vào, đúng là tự làm bậy, không thể sống!”

Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc nghe được tiếng bàn luận xung quanh, bất giác nhìn về phía Trình Kiêu.

Vương Đỗ Lan nhíu mày, sau đó nhìn Lâm Ngọc cười gượng: “Thật sự không ngờ, cậu thiếu niên mà cô thuê làm vệ sĩ còn dám đứng về phía chúng ta vào giây phút khó khăn này!”

“Cậu bé, thanh niên có một trái tim không sợ hãi là chuyện tốt. Nhưng làm bất cứ việc gì đều phải tự lượng sức, nếu không chỉ là huênh hoang rỗng tuếch!”

“Cậu về đi, nơi đây không phải là chỗ cậu nên tới! Cậu chỉ là một vệ sĩ tạm thời do Lâm Ngọc thuê, chuyện của tập đoàn Đông Vương không liên quan gì đến cậu!”

Người sắp chết thường nói những lời thiện. Hôm nay, tập đoàn Đông Vương rơi vào đường cùng. Nếu lúc này, Trình Kiêu và tập đoàn Đông Vương có quan hệ, chắc chắn sẽ bị nhà họ Tống xem thành người của tập đoàn Đông Vương. Vương Đỗ Lan không muốn liên lụy tới anh.

Lâm Ngọc liếc nhìn Trình Kiêu, trên gương mặt xinh đẹp thoáng lộ vẻ vui mừng: “Trình Kiêu, cám ơn cậu có thể đứng ra vào lúc này! Nhưng… hôm qua chúng tôi đã ngừng thuê cậu, cậu và tập đoàn Đông Vương không còn quan hệ gì nữa!”

“Cậu mau đi đi!” Lâm Ngọc nói câu sau cùng với giọng nói hơi sốt ruột.

Đôi mắt thâm thúy như màn đêm của Trình Kiêu nhìn chằm chằm vào Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc. Đây là người thân quan trọng nhất trong đời anh.

Nhìn vẻ tuyệt vọng của hai người, cho dù là đạo tâm giống như giếng cổ không hề dao động của anh cũng không kìm được mà run rẩy.

Nếu không phải muốn xem mẹ còn có sự chuẩn bị nào nữa không, Trình Kiêu tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ phải chịu khổ như vậy.

“Chủ tịch Vương, chị Lâm Ngọc, hai người yên tâm đi. Có tôi ở đây, không ai có thể động vào tập đoàn Đông Vương!” Giọng nói của Trình Kiêu đầy tự tin.

“Ha ha, thật nực cười! Cậu chỉ là một vệ sĩ nhỏ, lại dám nói khoác không biết ngượng ở trên hội nghị thượng đỉnh Trung Châu! Ở đây có nhiều nhân vật nổi tiếng của Trung Châu thậm chí là các tỉnh xung quanh, cũng không ai dám nói mạnh miệng. Cậu chỉ là một vệ sĩ nhỏ bé, lại tính là gì chứ?”

Lưu Hòa Dân trên bàn số một quát lớn với vẻ xem thường.

Ông ta không biết Tống Hoa An có phát hiện ra ông ta từng động tâm với điều kiện do Vương Đỗ Lan đưa ra không. Bây giờ, ông ta muốn thể hiện thêm trước mặt Tống Hoa An.

“Thằng nhóc này đúng là quá cuồng vọng! Cũng không biết là con nhà ai, ba mẹ cậu ta không quản giáo à?”

“Đứa trẻ nghịch ngợm không biết trời cao đất rộng như vậy là dễ bị người ta đánh chết nhất đấy!”

“Hừ hừ, còn trẻ thường lông bông nhưng cũng phải biết nhìn rõ tình thế chứ? Một vệ sĩ nhỏ lại dám ra vẻ anh hùng trước mặt nhiều nhân vật lớn như vậy, tưởng chúng ta đều không tồn tại sao?”

Một gã mập bên cạnh Lưu Hòa Dân hét to: “Tổng giám đốc Lưu, anh tốn lời với thằng ranh con này làm gì? Cứ gọi bảo vệ ném cậu ta ra ngoài, chẳng phải xong rồi sao?”

“Đúng vậy, ném ra ngoài. Không biết là đứa trẻ nghịch ngợm nhà ai, cũng dám phát ngôn bừa bãi trên hội nghị thượng đỉnh Trung Châu!”

Nửa số người trong đại sảnh đều kêu ầm lên, đòi ném Trình Kiêu ra ngoài.

Cũng không phải bọn họ căm giận Trình Kiêu tới mức nào. Chẳng qua vì nhiều nhân vật nổi tiếng đều khiếp sợ dưới uy thế của nhà họ Tống. Nhưng vào lúc này, Trình Kiêu là một vệ sĩ nhỏ bé lại đứng ra.

Điều này vô hình trung chính là một cái tát nặng nề vào mặt một đám nhân vật nổi tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc