CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 650

“Lôi Cường!”

Mấy người nhóm Trương Tư Tổ hét lên, muốn chạy tới.

Lôi Công giơ tay ra với họ: “Đừng đến đây, tớ không sao!”

Vương Siêu vô cùng đắc ý, cũng không thừa thắng xông lên, mà chỉ nhìn Lôi Cường giống như mèo vờn chuột, cười châm chọc: “Được đấy, lần này đỡ được nhiều hơn lần trước hai chiêu!”

Lôi Cường ngồi dưới đất, nét mặt u ám, cả đời này e rằng anh ta đều không thể đánh bại Vương Siêu!

“Đừng có nói nhảm, cho dù chết, tao cũng sẽ không để mày sỉ nhục!” Lôi Cường khí phách nói.

“Mày muốn chết phải không? Ha ha, tao không muốn giết mày, nhưng mày lại muốn đánh đến khi thắng mới thôi.”

“Đợi sau khi hành hạ mày đủ rồi, tao sẽ giết mày sau.”

Lôi Cường trợn tròn mắt: “Vương Siêu, nếu là đàn ông thì cho tao chết nhanh đi!”

Vương Siêu cười to nói: “Tao không muốn đấy! Không phải mày rất quan tâm đến sự an toàn của bạn mày sao? Vậy tao sẽ chặt mấy cái chân của chúng nó trước, có phải mày sẽ càng đau lòng hơn không?”

Sắc mặt Lôi Cường thay đổi: “Vương Siêu, mày điên rồi à! Họ chỉ là người bình thường thôi!”

Vương Siêu nở một nụ cười khát máu: “Ai bảo bọn nó giúp mày chống lại tao, đáng đời lắm!”

“Hơn nữa, tao chỉ chặt đứt một cái chân của bọn nó thôi, nhà nước Á tộc cũng sẽ không nói gì.”

Vương Siêu đúng là lòng dạ độc ác. Anh ta quát lên với hai đàn em: “Còn ngây người ra làm gì, chặt đứt mỗi người một cái chân cho tao!”

“Vâng!”

Hai thanh niên kia lập tức đi về phía mấy người Trương Tư Tổ.

Họ sợ hãi vội vàng lùi về sau: “Các người muốn làm gì? Không được làm bậy, nếu không tôi lập tức điện thoại báo cảnh sát đấy!”

“Báo cảnh sát! Ha ha, mấy người báo cảnh sát cho tôi xem!” Vương Siêu khinh thường cười to.

Hai gã thanh niên cười lạnh một tiếng rồi đột nhiên tăng tốc nhanh hơn, họ chộp về phía hai người ở gần nhất là Trương Tư Tổ và Dương Thiên Hữu.

Hai người Trương Tư Tổ sợ hãi xoay người bỏ chạy, nhưng tốc độ của họ không thể so với hai người kia.

Khi hai người sắp bị bắt lại, đột nhiên một bóng đen hiện lên, sau đó hai gã cấp dưới của Vương Siêu bị đánh bay ra ngoài.

“Trình Kiêu! Cậu đã cứu chúng tôi.” Trương Tư Tổ kinh ngạc nhìn Trình Kiểu, vẻ mặt không dám tin.

Nụ cười đắc ý trên mặt Vương Siêu trở nên cứng đờ, anh ta âm trầm đánh giá Trình Kiêu: “Lôi Cường, tôi nói cậu trúng chiêu của tôi mà sao vẫn bình an không có việc gì, thì ra là có cao thủ ở bên!”

“Nhóc con, cậu là ai?” Vương Siêu thận trọng hỏi Trình Kiêu.

Trình Kiêu liếc nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Yên tâm đi, tôi không ra tay, ân oán giữa anh và Lôi Cường thì các anh cứ tự giải quyết!”

Vương Siêu mừng thầm, anh ta không nhìn ra năng lực của Trình Kiêu, nếu Trình Kiêu không ra tay thì anh ta cũng bớt đi một kẻ địch mạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc