CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 1080

Một bên là em gái của mình, phía sau còn có Kiếm Thần Yến Nam Thiên.

Một bên là lời nhắc nhở của Mạc Tri Mệnh, Mạc Tu Võ kẹt ở giữa, thật sự rất khó lựa chọn.

Nhưng Mạc Tu Võ vấn chọn Mạc Tu Lệ, vì dù sao sau lưng bà ta vẫn còn Kiếm Thần Yến Nam Thiên Dù Trình Kiêu có lợi hại đến mức nào cũng không thể mạnh hơn Kiếm Thần Yến Nam Thiên được.

“Tu Lệ, đừng nói linh tỉnh. Em là em gái anh, Minh Vũ là cháu anh, sao có thể là người ngoài được?”

Mạc Tu Lệ cười châm chọc: “Hừ, anh còn xem em là em gái anh, còn xem Minh Vũ là cháu anh à? Vậy vì sao anh không trả thù cho họ! Chẳng lẽ chồng và con trai em còn không quan trọng bằng lệnh Dược Thần ư?”

Mạc Tu Võ tỏ vẻ bất đắc dĩ, sau đó, trên mặt lộ vẻ quyết đoán: “Được, anh sẽ ban bố lệnh Dược Thần ngay bây giờ!”

Mạc Tu Lệ lập tức đổi giận thành vui, hô to: “Anh cả, cảm ơn anh!”

Lệnh Dược Thần được ban bố, những người luyện võ từng mang ơn Dược Thần Cốc gần như đều ra mặt.

Trong thoáng chốc, người luyện võ của một nửa giới võ đạo đều xuất hiện.

Tất cả người luyện võ đều nhận được tin tức của Dược Thần Cốc, muốn biết một người tên Trình Kiêu.

Đầu tiên là người luyện võ ở gần Dược Thần Cốc bắt đầu đi đến Hà Tây.

Sau đó, gần như một nửa người luyện võ của giới võ đạo đều tập trung ở Hà Tây.

Toàn bộ Á tộc gió nổi mây vần, bị bao phủ bởi một bầu không khí uám.

Lần đầu tiên, cái tên Trình Kiêu được truyền khắp giới võ đạo.

Sáu giờ sáng.

Trung tâm quyền lực của Á tộc, chỗ ở của Đại tộc trưởng.

Hồng Sơn Hà người mặc quân trang, mũ cũng không kịp tháo, mới sáng sớm đã vội vã chạy đến.

Trong phòng, Đại tộc trưởng đang ung dung uống trà, ánh mắt sâu thắm, không ai đoán được rốt cuộc ông ta đang nghĩ gì.

Ông ta thân là người có quyền lực cao nhất toàn bộ Á tộc, nhưng cuộc sống lại vô cùng đơn giản, đương nhiên là trừ lúc xã giao.

Có lẽ chính vì rất nhiều lúc Đại tộc trưởng đều phải bận rộn xã giao, cho nên ông ta mới chán ghét cuộc sống như thế, thích một cuộc sống giản dị mộc mạc hơn.

Hồng Sơn Hà nôn nóng xông vào, vừa nhìn thấy ông ta đã vội vàng nói: “Không xong rồi, tên nhóc kia gây ra họa lớn rồi, Dược Thần Cốc ban bố lệnh Dược Thần muốn giết cậu ta, một nửa người luyện võ của giới võ đạo đều bắt đầu đi đến chỗ cậu ta.

“Ừm, tôi biết rồi. Đại tộc trưởng nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó tiếp tục uống trà.

Đây..

Hồng Sơn Hà cau mày, sau khi nhận được tin này, ông ta đã vội vàng chạy đến báo cáo, không ngờ Đại tộc trưởng lại chẳng hề để tâm.

“Tộc trưởng, nếu không xử lý ổn thoả chuyện này sẽ xảy ra tình trạng hỗn loạn đấy!”

“Tên nhóc kia là một kẻ giỏi gây hoạ, ngài nên nghe lời tôi, dạy dỗ cậu ta từ lâu rồi!”

Đại tộc trưởng cười híp mắt im lặng, đến khi Hồng Sơn Hà nói xong, ông ta mới cười khẽ nói: “Lão Hồng, ngồi xuống trước đã, ông xem tin tức này đi.”

Hồng Sơn Hà hơi khó hiểu, ông ta đang báo cáo chuyện lớn kinh thiên động địa nhưng Đại tộc trưởng lại cho ông ta xem một đoạn tin tức.

Tin tức gì có thể quan trọng hơn lệnh Dược Thần của Dược Thần Cốc không?

Bình luận

Truyện đang đọc