CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 833

Lục Thiên Hào chế nhạo: “Ê nhóc, cậu còn cười, lát nữa sẽ khóc cho coi!”

Trình Kiêu vẫn không để ý tới Lục Thiên Hào, ánh mắt chậm rãi rời đi nơi khác, sau đó nhìn về phía mọi người.

“Tôi là giảng viên của các bạn, tôi họ Trình.”

Giọng nói bình tĩnh như gió xuân, rõ ràng rành mạch, vang lên bên tai từng sinh viên.

Mọi người đều ngây ngốc.

Ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn Trình Kiêu, hóa đá!

Mặc dù Tôn Mạc đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chính tai nghe Trình Kiêu nói, tim của cô ta vẫn đập lệch nửa nhịp.

“Thật sự là cậu ta!”

Một lúc lâu sau, mọi người mới lấy lại tinh thần!

Nhưng điều họ nghĩ đến đầu tiên không phải Trình Kiêu có xứng đáng là giảng viên của họ hay không mà là Trình Kiêu đang đùa với họ.

“Nhóc con, đây là phòng học, không phải nơi để cậu quậy phá!”

“Đúng đó, về nhà mà bám váy đàn bà, đây không phải chỗ chơi của cậu!”

Những sinh viên không biết đến sự tích của Trình Kiêu đều cười nhạo anh.

Nhưng Chung Phi Vũ và Trương Nham, cũng như những sinh viên tham dự hội thảo giao lưu y học giữa Tần Châu và Hà Tây lần trước, đều không lên tiếng.

Tất cả đang nghi ngờ bởi vì họ đều biết về y thuật của Trình Kiêu, mặc dù không tin Trình Kiêu có đủ tư cách trở thành giảng viên, nhưng ít nhất họ cũng rất coi trọng y thuật của Trình Kiêu.

Lục Thiên Hào phản ứng càng thêm kịch liệt, đứng thẳng người dậy chỉ vào Trình Kiêu, giống như phát hiện một châu lục mới, ngửa mặt lên trời cười lớn: “Ha ha ha, cười chết tôi mất. Này nhóc, cậu, cậu dám đến đây giả làm giảng viên!”

“Cậu bị lừa đá vào đầu hả?”

“À không, nếu vậy, con lừa kia chắc chắn sẽ có ý kiến, nó sẽ cho rằng làm vậy là sỉ nhục móng guốc của mình.”

Sở Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền nhíu mày nhìn Trình Kiêu, trong mắt có chút nghi hoặc.

Đương nhiên, họ cũng không võ đoán như Lục Thiên Hào. Từ lúc Trình Kiêu dám đứng đây nói ra hai chữ “giảng viên” thì đã chứng minh thân phận của anh rồi. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Ai rảnh rỗi đến độ tự dưng chạy ra ngoài giả làm giảng viên! Làm vậy thì có lợi ích gì?

Đáng tiếc là hầu hết sinh viên đều bị định kiến đó chi phối, thấy Trình Kiêu còn trẻ như vậy, trong lòng họ đã phán định Trình Kiêu là đang nói hươu nói vượn.

“Trật tự, còn ra thể thống gì nữa!”

Hiệu trưởng Tô Thanh Nham đã sớm đoán trước sẽ có cảnh tượng này, nên vẫn luôn đứng bên ngoài.

Nghe thấy các sinh viên chế giễu Trình Kiêu thì không nhịn được nữa.

Trình Kiêu là khách quý ông ta mời đến, lỡ như đám sinh viên không biết trời cao đất dày này làm anh nổi giận bỏ đi, ông ta biết tìm người thay thế ở đâu?

Bình luận

Truyện đang đọc