CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 89

Triệu Cương cũng ngu người y như thế, nhìn Lôi Hồng Húc sung sướng múa may với vẻ ngẩn ngơ, gào: “Con mẹ nó gian lận à?”

Chỉ có Lưu Tào Khang nhìn về phía Trình Kiêu với vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt lộ rõ vẻ không dám tin.

Lôi Hồng Húc sung sướng cầm viên đá quý cực phẩm trở lại, yêu thích không rời tay.

Có người ra giá với Lôi Hồng Húc ngay tại hiện trường: “Này nhóc, tôi trả 900 tỷ cho viên này, bán tôi được không?”

Lôi Hồng Húc khinh thường nhìn lại, cười quái gở: “Anh thấy tôi giống người thiếu tiền à?”

Một câu này làm người nọ mặt đỏ tai hồng ngay tức khắc.

Lý Ngôn nhìn Lôi Hồng Húc đang sướng rơn cũng giận đến mức đỏ bừng mặt. Nếu không phải bọn họ mắc mưu của Lôi Hồng Húc thì viên đá quý này là của bọn họ.

“Trình Kiêu, chắc chắn là do Trình Kiêu gợi ý cho anh ta, đều do cái tên vô dụng Trình Kiêu đó!” Lý Ngôn không dám chọc vào Lôi Hồng Húc, chỉ đành giận chó đánh mèo, trút hết mọi thứ lên đầu Trình Kiêu.

Thấy Trình Kiêu vẫn im lặng ngồi đó không lên tiếng, Lý Ngôn lạnh lùng cười khẩy: “Trình Kiêu, đã nói là muốn chơi một ván lớn với bọn này mà, thế mà mày chẳng trả giá một lần nào, không dám chơi hay không chơi nổi thế?”

Lôi Hồng Húc trừng mắt nhìn Lý Ngôn, quát: “Mày thì biết cái gì, mấy cục nguyên thạch này không lọt nổi vào mắt Trình Kiêu, méo cần ra giá nhé! Chẳng giống mày, cái đồ chỉ biết mua hàng lỗ vốn!”

Đánh người không đánh vào mặt, nói chuyện không động đến điểm yếu. Lôi Hồng Húc lại làm ngược lời này, mỗi câu nói đều có thể làm Lý Ngôn tức chết.

Lý Ngôn cố nén giận, phớt lờ Lôi Hồng Húc, chỉ nhìn chằm chằm vào Trình Kiêu cười khẩy: “Trình Kiêu, tuy đấu giá đã xong nhưng vẫn còn rất nhiều nguyên thạch, mày dám chơi một trận với tao không?”

Trình Kiêu thản nhìn liếc anh ta, hơi lạnh dâng lên trong mắt: “Anh muốn chơi kiểu gì?”

Mặt Lý Ngôn u ám, thầm mắng trong lòng: “Hôm nay tao thua hơn 30 tỷ là do cái thứ vô dụng mày cả. Nếu không cho mày biết tay, tao không nuốt nổi cục tức này!”

Lý Ngôn đảo mắt, bày trò: “Trình Kiêu, ngoài này có rất nhiều nguyên thạch. Hai ta mỗi người chọn một khối, của ai giá trị cao hơn thì người đó thắng, thế nào?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trình Kiêu thản nhiên: “Thắng hay thua thì sao?”

Lý Ngôn cười lạnh: “Bên thua phải dập đầu xin bên thắng tha cho, thế nào?”

Lưu Tào Khang nhíu mày, cất lời can ngăn: “Lý Ngôn, bình tĩnh!”

Lý Ngôn bị đả kích liên tục, lúc này cơn thịnh nộ không có chỗ trút, mà anh ta không thể chọc vào Lôi Hồng Húc, chỉ đành trút hết mọi thứ lên Trình Kiêu.

Bây giờ ngay cả Lưu Tào Khang cũng không khuyên nổi anh ta.

“Cậu Lưu, anh chớ xen vào, lần này tôi nhất định sẽ cho thằng kia đẹp mặt!” Lý Ngôn hung tợn nói.

“Tôi đồng ý.” Trông Trình Kiêu vẫn bình thản như thế, có vẻ như chẳng để Lý Ngôn vào mắt.

Mà điều khiến người ta lấy làm lạ là Lôi Hồng Húc lúc nào cũng lắm mồm nay lại ngoan ngoãn ngồi tại chỗ ngắm đá quý, chẳng nói câu nào.

“Phiền người chủ trì làm chứng cho chúng tôi.” Lý Ngôn nói với người chủ trì.

“Rất vinh hạnh!” Đương nhiên người chủ trì rất sẵn lòng.

Mấy người cùng đến trước đám nguyên thạch.

Bình luận

Truyện đang đọc