CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

Chương 218

“A, được, đi!”

Mộc Nhĩ như là một con rối máy móc, chất phác trả lời.

Trình Kiêu rõ cử động vừa rồi của mình sẽ tạo thành ảnh hưởng cho những người bình thường này, cho nên rất là thông cảm với trạng thái của Mộc Nhĩ.

“Mộc Lão không cần để ý, thế giới này cũng không phải là đơn giản như các người nhìn thấy!” Thanh âm Trình Kiêu lúc ẩn lúc hiện trống rỗng, mang theo một loại cảm giác làm cho người tin phục.

Mộc Nhĩ ngu ngơ một lát, ánh mắt rất nhanh khôi phục thanh minh, tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì.

“Anh Trình nói rất đúng, nhân loại hiểu về cái thế giới này, chỉ là một góc của băng sơn. Tôi cần gì phải chấp nhất truy vấn ngọn nguồn hết thảy? Đã tồn tại, liền tất nhiên có đạo lý riêng.”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Mộc Lão có thể nghĩ thông suốt là được.”

Mộc Nhĩ quay người chắp tay với Mã Tài nói: “Mã đại lão, tôi cáo từ trước!”

Mã Tài chắp tay đáp lễ: “Vậy tôi liền không tiễn.”

“Đi thông thả.”

Mộc Nhĩ đi theo Trình Kiêu rời đi, chỉ để lại Mã Tài một người.

Nhìn hai người Trình Kiêu rời đi, ánh mắt Mã Tài đờ đẫn, trong đầu còn đang suy nghĩ hình tượng Trình Kiêu tay nắm hỏa diễm vừa rồi.

“Khó trách Lôi nữ vương đều kính trọng đối với hắn, thì ra hắn ta cũng không vẻn vẹn chỉ là một thần y, còn là một vị cao nhân chân chính!”

“Ánh mắt Nữ vương, quả nhiên bất phàm!”

Trình Kiêu và Mộc Nhĩ cùng nhau rời đi.

Trên đường đi, Mộc Nhĩ không cóhỏi gì, lúc đầu Trình Kiêu nghĩ kỹ phải giải thích, đều không cần dùng.

Trình Kiêu cảm thấy mình xem thường năng lực tiếp nhận của Mộc Nhĩ.

Tách ra với Mộc Nhĩ, Trình Kiêu trở về biệt thự Hồ Nguyệt Nha.

Trong biệt thự, Trình Kiêu lấy ra thạch châu, bắt đầu hấp thu luyện hóa.

Hấp thu xong âm khí bên trong thạch châu, Trình Kiêu tiếp tục tu luyện, mãi cho đến sáng ngày thứ hai.

Trình Kiêu mở to mắt, hai đạo tinh quang lóe lên, một năng lượng ba động có thể nhìn bằng mắt trần lấy Trình Kiêu làm trung tâm, hướng bốn phương tám hướng dập dờn rẽ đi.

“Bây giờ đã đạt tới điểm giới hạn đột phá, mấy ngày nay, liền có thể tiến vào Trúc Cơ trung kỳ .”

Trình Kiêu đứng người lên, dáng người tựa hồ thẳng tắp so với trước kia không ít, khí tức trên thân càng thêm lúc ẩn lúc hiện.

Trình Kiêu rửa mặt một phen, Tô Lương Tử bỗng nhiên gọi điện thoại tới, nói là có vấn đề muốn thỉnh giáo Trình Kiêu.

Trình Kiêu bảo ông ta chờ tại chỗ ở, sau đó đi đến đấy.

Đến chỗ ở của Tô Lương Tử, Tô Lương Tử bưng trà đổ nước, một phen hầu hạ.

“Có chuyện gì, nói đi!” Trình Kiêu ngồi trên ghế, nhìn Tô Lương Tử, nhàn nhạt hỏi.

Tô Lương Tử cười khà khà nói: “Sư phụ, tôi cảm giác gần đây lại có đột phá, có điều tôi có chút không nắm chắc được đến cùng có đột phá không? Cho nên nghĩ mời ngài tới nhìn xem.”

Bình luận

Truyện đang đọc