CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

Chương 893

Thấy Bạch Thụy Hân và Lục Thiên Hào bắt đầu mở miệng chỉ trích Trình Kiêu, đám nhân vật nổi tiếng ở Giang Thành cũng quay sang nhỏ giọng bàn tán với nhau.

“Thằng nhãi này là ai? Ngay cả con cháu dòng chính của nhà họ Lục và nhà họ Bạch mà cũng dám đắc tội!”

“Không biết, hình như thằng nhóc này không phải người Giang Nam chúng tai Có lẽ là bạn học của cô Y Linh ở Hà Tây.”

“Hừ, nơi này là Giang Nam, không phải Hà Tây của cậu ta, thế mà tên nhãi ranh này còn dám chạy tới địa bàn của chúng ta, còn đắc tội với nhà họ Lục và nhà họ Bạch, đúng là tự tìm đường chết mài!”

Y Doấn quay sang nhìn Trình Kiêu, trong mắt hiện rõ vẻ tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn chẳng mảy may biến sắc.

Thể theo suy nghĩ của Y Doấn, Trình Kiêu dám cùng lúc đắc tội cả nhà họ Lục lẫn nhà họ Bạch, điều này khiến ông ta chỉ hận không thể trực tiếp tóm lấy Trình Kiêu, đánh anh một trận. Nhưng Y Linh đã sớm dặn dò ông ta từ trước rằng, bất luận thế nào ông ta cũng phải giúp cô ta chăm sóc cho Trình Kiêu.

Nếu Trình Kiêu gặp chuyện không may, nhất định Y Linh sẽ cảm thấy vô cùng thất vọng về người cha vừa nhận lại này.

Y Doãn nhìn sang Lục Thiên Hào, bình thản nói: “Thiên Hào, hôm nay là sinh nhật Linh Nhi, không được phép gây chiến, nể mặt tôi, đừng so đo với cậu ta nữa!”

Trên mặt Lục Thiên Hào lộ ra biểu cảm ngạc nhiên: “Ông Y, sao ông lại nói giúp cho người ngoài.”

“Thằng nhãi này đã đánh cháu ra nông nỗi này, nếu không trả được thù, mai mốt cháu còn mặt mũi nào sống yên ổn ở Giang Nam đây!”

Sắc mặt Bạch Thụy Văn cũng tối lại: “Đúng thế, nếu hôm nay không dạy cho thằng nhóc này một bài học, cháu và Thiên Hào sẽ trở thành trò hề cho cả tỉnh Giang Nam mất!”

“Chú Y, chú đừng nhúng tay!”

Y Doấn thấy hơi không vui, thân là gia chủ nhà họ Y, trước mặt ông ta, Lục Thiên Hào và Bạch Thụy Văn đều chỉ là vấn bối. Ông ta đã chủ động hạ thấp mình, muốn hai vấn bối nể mặt ông ta một chút, không ngờ hai người Lục Thiên Hào lại chẳng thèm chấp nhận.

Sắc mặt Y Doãn cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, giọng lạnh đi: “Tôi lặp lại một lần nữa, hôm nay là sinh nhật Linh nhi, trong trang viên Tiềm Long này của nhà họ Y, không một ai được phép gây chuyện.”

Giọng Y Doãn lạnh lùng, bằng phẳng nhưng lại ẩn chứa sự uy hiếp vô cùng mạnh mẽ.

Lúc này, hình như Lục Thiên Hào và Bạch Thụy Văn cùng đám cậu ấm mới bàng hoàng nhận ra người đàn ông có vẻ mặt hòa ái ban nãy chính là gia chủ của nhà họ Y ở Giang Nam, Y Bán Tộc.

Đây là người đàn ông đứng trên đỉnh của tỉnh Giang Nam!

Đám người Cậu Chu vừa nấy còn ăn nói hùng hồn, không thèm để ai vào mắt lập tức trở nên khúm núm, sợ sệt cúi đầu không dám hé răng nửa lời.

Ngay cả Lục Thiên Hào và Bạch Thụy Văn cũng cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ uy áp tỏa ra từ người đã đứng trên đỉnh lâu ngày như Y Doấn.

Lục Thiên Hào nhìn Trình Kiêu, Trình Kiêu nửa nằm trên ghế, dáng vẻ hệt như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lục Thiên Hào cảm thấy thái độ này của Trình Kiêu rõ ràng là không để anh ta vào mắt, Một luồng oán khí xộc thẳng vào lòng Lục Thiên Hào, anh ta đột ngột ngẩng đầu, nhìn Y Doãn, mặt mày dữ tợn nói: “Ông Y, tôi vô tình mạo phạm nhà họ Y, nhưng hôm nay, tôi nhất định phải bắt thằng nhãi này nợ máu trả bằng máu, không ai cản được tôi đâu!”

Bình luận

Truyện đang đọc