CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

Chương 1122

“Nếu cậu là Trình đại sư, vậy tôi chính là Lâm đại sư, bên kia còn có Trương đại sư, Vương đại sư, Lý đại sư đấy!

Trình Kiêu nở nụ cười sâu hiểm khó dò, anh biết Lâm Ngọc sẽ không tin, nhưng mà, anh cũng không mong đợi Lâm Ngọc sẽ tin, chỉ tiêm trước một mũi dự phòng cho Lâm Ngọc mà thôi Chờ đến khi thân phận của anh được đưa ra ánh sáng, hi vọng chị Lâm Ngọc sẽ không quá mức khiếp sợ!

“Đúng rồi, sắp bước sang năm mới rồi, chị và chủ tịch ăn tết ở đâu?” Trình Kiêu đổi đề tài.

Anh không muốn trở về nhà họ Tôn, nói thật, anh rất muốn ăn tết cùng mẹ và chị Lâm Ngọc.

Hơn nữa, Trình Kiêu cũng biết, tết âm lịch hàng năm, Vương Đỗ.

Lan đều sẽ dẫn Lâm Ngọc trở về trấn Bao Cốc huyện Kê Minh, ăn tết cùng Trình Đông Hoa.

Sở dĩ anh hỏi như vậy là muốn bản thân Lâm Ngọc nói ra, miễn cho đến lúc đó Trình Kiêu đột nhiên nhất hiện ở huyện Kê Minh sẽ khiến cho Lâm Ngọc và Vương Đỗ Lan trở tay không kịp.

Quả nhiên câu trả lời của Lâm Ngọc giống như Trình Kiêu đoán: “Tết năm nay, chủ tịch sẽ dẫn tôi trở về huyện Kê Minh của Hà Tây, nếu như cậu rảnh, hoan nghênh đến chơi!”

“Được!” Trình Kiêu lập tức trả lời, trông dáng vẻ còn rất vui mừng.

Lâm Ngọc nghẹn họng, cô chỉ thuận miệng khách sáo một câu thôi, Trình Kiêu lại chẳng hề khách sáo với cô, dứt khoát đồng ý!

Ăn tết đều ăn với người trong nhà, cậu lại từ nơi xa xôi chạy đến nhà người ta ăn tết, loại chuyện gì thế này?

Mặc dù cậu đã giúp tập đoàn Đông Vương chuyện lớn, nhưng nói một cách nghiêm túc, mọi người cũng không phải vô cùng thân quen, đúng không?

*Ồ, đây không phải trợ lý Lâm xinh đẹp của tập đoàn Đông Vương sao? Không ngờ hôm nay gặp mặt, đúng là có duyên!”

Một tiếng nói không mang ý tốt bỗng từ sau lưng Trình Kiêu vang lên.

Một thanh niên mặc âu phục màu trắng, mái tóc ngắn bóng loáng rẽ ngôi nở nụ cười xấu xa đi đến, sau lưng anh ta còn có một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi theo.

Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhìn thấy người tới, Lâm Ngọc nhíu mày: “Cung Thế Huân, sao anh lại ở đây?”

Cung Thế Huân nở nụ cười xấu xa: “Cô Lâm có thể tới, đương nhiên tôi cũng có thể tới.”

Lâm Ngọc mỉm cười lạnh lùng: “Tôi đến là để cảm ơn Trình đại sư, anh đến đây làm gì?”

“Chúng tôi ngưỡng mộ uy danh của Trình đại sư, đến đây thăm hỏi Trình đại sư!” Cung Thế Huân nói.

“Vậy tôi không vướng chân cậu cả Cung nữa, xin cứ tự nhiên!”

Lâm Ngọc hạ lệnh đuổi khách, rõ ràng, cô vô cùng chán ghét Cung Thế Huân.

Trên mặt Cung Thế Huân lộ vẻ u ám, nhưng cũng không nổi nóng, cười khẩy hai tiếng: “Cô Lâm đúng là tuyệt tình, vừa gặp mặt trò chuyện hai câu mà đã muốn đuổi tôi đi rồi!”

“Cô Lâm làm như vậy, có vẻ qua cầu rút ván hơi sớm rồi!”

“Lúc trước cần đến nhà họ Cung tôi, cô Lâm nhiệt tình với tôi như vậy! Dáng vẻ lẳng lơ vào tận xương tủy kia khiến tôi bây giờ vẫn nhớ mãi không quên!” Cung Thế Huân nheo mắt, lộ vẻ mặt hưởng thụ vô cùng.

Sắc mặt Lâm Ngọc hoàn toàn thay đổi, lạnh lùng quát một tiếng: “Cung Thế Huân, anh bớt đổi trắng thay đen đi! Lần trước tôi nhìn ra suy nghĩ bẩn thỉu trong lòng anh, đã nghiêm khắc cảnh báo anh rồi, không ngờ anh vẫn không biết hối cải như vậy”

Bình luận

Truyện đang đọc