CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 770

Sự khâm phục trong lòng Trình Kiêu với mẹ đã đến mức cao nhất.

“Gặp nạn không hoảng, tìm thấy cách giải quyết thích hợp nhất trong lúc nguy hiểm, đây mới là thủ đoạn mà một người quyết định nên có!”

Trong đại sảnh lại bắt đầu vang lên tiếng hít thở nặng nề.

Vương Đỗ Lan chắp tay nhường lại Tập đoàn Đông Vương, nếu lấy được Tập đoàn Đông Vương, nói không chừng sẽ có được địa vị ngang bằng với nhà họ Tống.

Thậm chí là vượt qua nhà họ Tống!

Ngay cả một vài người ngồi trên bàn số một cũng bắt đầu sáng mắt lên.

Tống Hoa An nhìn Vương Đỗ Lan, sau đó thay đổi sắc mặt: “Chủ tịch Vương, đúng là tôi xem thường bà rồi!”

“Rõ ràng là đã đến bước đường cùng, nhưng lại suýt chút bị bà thay đổi tình thế!”

“Nhưng tôi sẽ không cho bà có cơ hội này đâu!”

Tống Hoa An chậm rãi bước lên sân khấu, lấy mic từ trong tay MC, hống hách nhìn mọi người bên dưới.

“Hôm nay tôi nhất định phải tiêu diệt Tập đoàn Đông Vương, ai dám nhúng tay vào, tôi xử luôn kẻ đó!”

Giọng nói lạnh như băng vang vọng trong đại sảnh, mang theo ý chí không thể phai mờ.

Những người bị lòng tham làm mờ lý trí lập tức tỉnh táo lại.

Cái bánh ngọt Tập đoàn Đông Vương này thật sự quá lớn, nhưng đầu tiên là phải có mạng để ăn mới được!

Nếu khai chiến với nhà họ Tống, e rằng bọn họ còn chưa kịp tiêu hoá Tập đoàn Đông Vương đã bị nhà họ Tống tiêu diệt rồi.

Nhận ra mấy người đó dần lấy lại tỉnh tạo, sắc mặt Vương Đỗ Lan xám xịt.

“Lần này Tập đoàn Đông Vương xong thật rồi!”

“Mình đã quá xem thường sức uy hiếp của nhà họ Tống ở Trung Châu!”

Nhường lại Tập đoàn Đông Vương đã là tiền cược lớn nhất của Vương Đỗ Lan rồi, nhưng vẫn không có hiệu quả.

Đến lúc này, Vương Đỗ Lan đã không còn cách nào khác nữa.

Thấy thái độ tuyệt vọng của Vương Đỗ Lan, Lâm Ngọc vội vàng an ủi: “Chủ tịch, bà đừng nản chí, dù Tập đoàn Đông Vương không còn thì bà vẫn còn gia đình, vẫn còn cậu chủ chưa tìm thấy, bà nhất định phải phấn chấn lên!”

Trên mặt Vương Đỗ Lan dần hồi phục hy vọng: “Đúng, tôi vẫn chưa tìm thấy con, tôi phải phấn chấn lên! Nhưng nếu không có Tập đoàn Đông Vương, thì dù tìm thấy con, tôi cũng đâu thể cho thằng bé cái gì?”

Lâm Ngọc khuyên nhủ: “Chủ tịch, chỉ cần bà khoẻ mạnh thì đó đã là món quả lớn nhất với cậu chủ rồi! Vì bà là mẹ ruột không thể thay thế của cậu ấy trên đời này!”

Cậu Lý hưng phấn cười to: “Tên ranh con, cậu thấy không? Tập đoàn Đông Vương thật sự xong đời rồi! Ha ha, quỳ xuống dập đầu cầu xin tôi đi, tôi có thể thu nhận cậu!”

Trình Kiêu không quan tâm đến cậu Lý, anh nhìn Vương Đỗ Lan bằng ánh mắt sáng rực, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.

“Thì ra mẹ vẫn luôn tìm kiếm mình!”

Khoảnh khắc đó, Trình Kiêu không khỏi muốn bước ra nhận lại Vương Đỗ Lan.

Bình luận

Truyện đang đọc