CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 241

Tô Thanh Nham cũng thở dài một tiếng: “Chỉ có thể vậy, Mai Trường Lâm, cậu để thay thế Thẩm Trung Thư đi!”

Một nam sinh để tóc chẻ ngôi giữa, hơi không tình nguyện đáp: “Vâng!”

Đối mặt Lý Tô và Nghiêm Lạc Đan, ngay cả Thẩm Trung Thư đều bị hù lâm trận lùi bước, càng không cần nói đến những học sinh khác .

Không ai nguyện ý bị ngược cho thê thảm!

Nhưng mà, bị hiệu trưởng Tô điểm danh, Mai Trường Lâm chỉ có thể kêu to không may trong lòng!

Tô Thanh Nham hô với Tần Học Minh: “Hiệu trưởng Tần, chúng ta đã chuẩn bị xong.”

Tần Học Minh đạo: “Vậy thì bắt đầu đi, giải quyết các người xong, chúng ta còn phải đi Khánh Châu!”

“Khinh người quá đáng!” Giáo sư Mạc tức đến toàn thân phát run, thái độ của những người Tần Châu này thực sự quá ngạo mạn.

Giáo sư Mạc nhìn Chung Phi Vũ và Trương Nham còn có mai Mai Trường Lâm, quát: “Ba người các cô cậu thi đấu cố gắng cho tôi, đừng để những người Tần Châu này xem thường chúng ta!”

Trong lòng ba người Trương Nham buồn rầu, đại danh Lý Tô và Nghiêm Lạc Đan, đều là như sấm bên tai, bọn họ trước giờ không ôm hi vọng thắng lợi, chỉ hi vọng thua đừng quá khó coi.

Nghe được lời giáo sư Mạc, ba người đành phải vô lực trả lời: “Vâng!”

Quy tắc so đấu cấp học sinh, là đôi bên đều ra một học sinh, đồng thời trả lời câu hỏi tuyển chọn.

Đương nhiên, những câu hỏi này cũng không phải đều là nội dung trong sách vở, có rất nhiều đều là ca bệnh trong hiện thực, thi kiến thức và năng lực ứng biến của học sinh.

Dù sao tương lai những học sinh này là muốn đi ra ngoài hành nghề y cứu người, nếu như chỉ học lý thuyết, thì không có khả năng trở thành một bác sĩ đạt chuẩn.

Trận đầu, Chung Phi Vũ với Nghiêm Lạc Đan.

Trong nhóm học sinh Hà Tây bên này, Chung Phi Vũ thực lực mạnh nhất, Tần Châu bên kia tự nhiên là Nghiêm Lạc Đan.

Trận đầu này chính là trận cấp học sinh mạnh nhất đôi bên.

Trương Nham và Mai Trường Lâm âm thầm vì Chung Phi Vũ lau mồ hôi, mặc dù Chung Phi Vũ xem như thiên tài đỉnh cấp tại Đại học y khoa Hà Tây, nhưng đối phương thế nhưng là Nghiêm Lạc Đan, thiên tài trong thiên tài, thực lực hơn xa Chung Phi Vũ.

Những bạn học Trương Nham này và bọn người giáo sư Mạc đều thầm nghĩ như thế, bọn họ không trông cậy Chung Phi Vũ có thể thắng, chỉ hi vọng đừng thua quá khó nhìn.

Thế nhưng mà, kết quả để bọn hắn thất vọng.

Câu hỏi lần này còn khó hơn những lần giao lưu trước đây, với trình độ Chung Phi Vũ, trong mười câu hỏi, cũng chỉ trả lời đúng hai câu.

Mỗi câu 10 điểm, Chung Phi Vũ trong lần tỉ thí này chỉ được 20 điểm.

Thực lực Nghiêm Lạc Đan quả nhiên mạnh hơn Chung Phi Vũ rất nhiều, mười câu hỏi trả lời đúng bảy, đạt được bảy mươi điểm, đã vượt quá xa Chung Phi Vũ.

Nghe được những câu hỏi kia, bọn người Trương Nham nhao nhao oán trách: “Đây, đây cũng quá khó mà! Chung Phi Vũ còn có thể trả lời hai cậu, nếu như đổi thành tôi đi lên, một câu cũng không đáp được!”

Liền ngay cả Ninh Cát Sơn cũng nhíu mày phàn nàn nói: “Hiệu trưởng Tô, đề thi lần này là do ai ra? Những đề này ngay cả tôi cũng không thể bảo đảm có thể trả lời đúng hơn một nửa đề thi, để học sinh đến trả lời, cũng quá khó rồi!”

Tô Thanh Nham bất đắc dĩ nói: “Những đề thi này đều là đôi bên thương lượng xong từ sớm, đối với chúng ta mà nói thì khó, đối với học sinh bên Tần Châu kia cũng không dễ.”

Bình luận

Truyện đang đọc