CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

Chương 1189

Tiếp đó, một Chủ tịch và hai Chủ tịch của mỗi một xã hay thị trấn trong huyện Kê Kinh đều phải lên bục.

Người lên tiếp theo được ủng hộ nhiều hơn Lưu Lão Tứ, nhưng người được ủng hộ nhiều nhất lại là một vị phó chủ tịch của thị trấn Vương Điếm, người này còn được ủng hộ nhiều hơn cả chủ tịch thị trấn này.

Rất nhiều người ở đây đều lớn tiếng reo hò, Giang Thượng Minh cũng liên tục khen ngợi, lại còn có ý định cất nhắc người này, có lẽ nhiệm kỳ sau người sẽ được lên làm chủ tịch.

Ngược lại, mặt mày Chủ tịch thị trấn lại tái mét, rõ ràng là ông ta cũng biết tương lai mình ra sao rồi.

Tiếp theo, cuối cùng cũng đến lượt Mã Kiến Quốc – chủ tịch thị trấn Hạ Câu Mã Kiến Quốc vừa mới đứng dậy thôi mà đã có nhiều người bàn luận sôi nổi rồi. Hiện nay là thời đại thông tin bùng nổ, tin tức của ai nấy cũng linh thông hết Mọi người đều biết mối quan hệ giữa Mã Kiến Quốc với tập đoàn Mục Thị và tập đoàn Tứ Hải.

Thế nên lần này mọi người rất coi trọng Mã Kiến Quốc, ngay cả Giang Thượng Minh cũng thường đánh giá cao Mã Kiến Quốc.

Mã Kiến Quốc lên bục, ông ta kể thành tích của thị trấn Hạ Câu một hồi rồi chắp tay nói: “Những thành tích này đều có sự giúp đỡ của quý vị ở trong đó, hôm nay, tôi xin bày tỏ lòng cảm ơn chân thành nhất đến với những người đã từng giúp đỡ tôi!”

Mã Kiến Quốc đắc ý nhìn mọi người ở bên dưới, nói xong câu này thì chờ đám người ủng hộ bên dưới lên chúc Tết Mã Kiến Quốc.

“Anh Mã nói hay lắm, Lý Tam chúc Tết anh!”

Lý Tam là chủ xưởng thực phẩm Quang Minh, của cải chỉ tầm mấy tỷ, nên chỉ có thể coi là một doanh nhân nho nhỏ thôi, đâu thể sánh với tập đoàn Mục Thị và tập đoàn Tứ Hải được.

“Lưu Phúc Tỉnh chúc Tết anh Mã!”

Một lúc thôi mà đã có sáu người đứng ra chúc Tết Mã Kiến Quốc rồi, song mấy người này chỉ là doanh nhân có tài sản dưới ba mươi tỷ nên mọi người cũng không để ý lắm.

Đợi mãi mà không thấy tập đoàn Tứ Hải và tập đoàn Mục Thị chúc Tết, Mã Kiến Quốc đứng trên bục thấy hơi nóng nảy, ánh mắt bất giác nhìn sang phía Mục Thanh Sơn và Vương Tứ Hải.

Rồi ông ta phát hiện cả Mục Thanh Sơn và Vương Tứ Hải đều cúi đầu không chịu nhìn ông ta, như thể họ đã âm thầm hẹn trước với nhau vậy.

Mã Kiến Quốc cảm thấy không ổn rồi, chẳng lẽ Mục Thanh Sơn phát hiện ý đồ thật sự của ba con họ sao?

Không đúng, Mục Thanh Sơn phát hiện là việc của ông ta, nhưng Vương Tứ Hải thì sao?

Lợi ích của ông ta và Vương Tứ Hải đã hòa thành một thể rồi, sao cũng không thấy Vương Tứ Hải hành động vậy?

Dần dà người bên dưới sân khấu cũng nổi thắc mắc, người ủng hộ Mã Kiến Quốc không thể nào chỉ được sáu người.

Có thể nói tập đoàn Tứ Hải và tập đoàn Mục Thị chính là xí nghiệp hàng đầu của cả huyện Kê Kinh, một khi được họ ủng hộ, vậy người này sẽ được rất nhiều doanh nhân khác ủng hộ.

Mọi người đều biết Mã Kiến Quốc có quan hệ mật thiết với tập đoàn Tứ Hải, hơn nữa con gái của Mã Kiến Quốc là Mã Tiểu Dung lại là người yêu của cậu chủ tập đoàn Mục Thị.

Đáng ra hai xí nghiệp hàng đầu của huyện Kê Kinh phải ủng hộ Mã Kiến Quốc mới đúng chứ, sao giờ vẫn im lặng không thấy gì hết vậy?

Những thương nhân khác cũng theo chân tập đoàn Mục Thị và tập đoàn Tứ Hải, hai tập đoàn này không có hành động gì nên họ cũng không có hành động gì.

Mã Kiến Quốc nhìn Mã Tiểu Dung, ông ta đang cầu cứu.

Thật ra không cần Mã Kiến Quốc cầu cứu, vì Mã Tiểu Dung cũng phát hiện điều bất thường từ lâu rồi.

Mã Tiểu Dung chỉ đành đứng dậy trước mắt mọi người, sau đó đi tới bàn của Mục Tranh và Trình Kiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc