CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 632

Cốc Sinh Ngọc nhìn Tôn Mạc với ánh mắt nóng như lửa.

Tôn Mạc vừa kinh ngạc lại phẫn nộ, nhìn Tôn Đại Hải hỏi: “Ba, giao hẹn đánh cược gì vậy? Anh ta là ai? Vì sao anh ta đứng đây nói linh tinh chứ?”

Lưu Tào Khang cũng căm giận nhìn Cốc Sinh Ngọc, lạnh lùng nói: “Mạc là bạn gái của tôi, chúng tôi cũng sắp đính hôn rồi, mong anh hãy tôn trọng một chút đi. Bằng không, đừng trách tôi không khách sáo!”

Cốc Sinh Ngọc cười ha hả nói: “Lưu Tào Khang, con trai của Lưu Đắc Long Phó thị trưởng thành phố Hà Tây. À không đúng, chắc là con trai của Lưu Đắc Long – Thị trưởng thành phố Hà Tây. Chức vụ này không nhỏ, nhưng còn chưa quản được tới trên đầu tôi.”

Cốc Sinh Ngọc dường như căn bản không xem trọng Lưu Tào Khang.

Lưu Tào Khang nheo mắt lại, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc anh có lai lịch gì?”

Cốc Sinh Ngọc cười ha hả, lại không trả lời.

“Thế nào? Không thể nói à? Tiểu nhân giấu đầu lòi đuôi!” Lưu Tào Khang cười lạnh nói.

Nụ cười trên mặt Cốc Sinh Ngọc chợt đanh lại, ánh mắt nhìn về phía Lưu Tào Khang thoáng lộ vẻ nguy hiểm: “Lưu Tào Khang, danh hiệu của ba anh dọa đám người trong thế giới phàm tục còn tạm được, nhưng vô dụng với tôi!”

“Chuyện hôm nay là chuyện giữa nhà họ Cốc tôi và nhà họ Tôn, ai dám can thiệp vào, chính là muốn gây khó dễ với nhà họ Cốc tôi. Vậy đừng trách nhà họ Cốc tôi không khách sáo!”

Thái độ của Cốc Sinh Ngọc rất hung hăng càn quấy, hình như khinh thường tất cả mọi người. Ngay cả phó Hội trưởng Đường và Diệp Thần Y, anh ta cũng chỉ tùy tiện nhìn lướt qua.

“Rốt cuộc thằng nhóc này có lai lịch gì? Sao ngông cuồng như thế!”

Mọi người không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Tôn Mạc phẫn nộ trừng mắt nhìn Tôn Đại Hải, quát: “Ba, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Anh ta là ai?”

Tôn Đại Hải thở dài: “Ôi, chuyện tới bây giờ, cho dù ba muốn giấu cũng không giấu được. Vậy ba sẽ nói cho con biết!”

“Cậu ta không phải là người trong thế giới thế tục. Con còn nhớ thế gia trung y mà ba từng nói với con không? Cậu ta chính là người của thế gia trung y.”

Mọi người trong đại sảnh đều lộ vẻ khiếp sợ!

“Không ngờ trên thế giới này thật sự có thế gia trung y tồn tại!”

“Ôi trời, hóa ra lời đồn đại lại là thật!”

Diệp Thần Y và Phó hội trưởng Đường thật ra không có biểu hiện gì, bọn họ đã sớm biết thế gia trung y thật sự tồn tại.

Chỉ là, trừ khi những người này chủ động xuất hiện, nếu không căn bản không tìm được bọn họ.

Vẻ mặt Lưu Tào Khang nghi ngờ. Anh ta không biết thế gia trung y gì đó. Anh ta còn chưa tiếp xúc được với những cơ mật này.

Tôn Mạc càng chấn động hơn, hỏi tiếp: “Cho dù anh ta là người của thế gia trung y, nhưng anh ta có liên quan gì tới nhà chúng ta chứ?”

Tôn Đại Hải nói: “Chuyện này phải kể từ thời ông nội con.”

Bình luận

Truyện đang đọc