CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

Chương 231

Dựa theo sự phát triển kiếp trước, ba năm sau, cha mẹ ruột liền sẽ tìm được Trình Kiêu. Khi đó, Trình Kiêu sẽ lập tức đi vào giới xã hội thượng lưu của cả Á Tộc, có điều cũng là thời gian hắc ám nhất kiếp trước mà Trình Kiêu qua.

Dù sao từ một con rể ở nhà vợ, đột nhiên biến thành phú nhị đại, ở bên trong vòng tròn phú nhị đại, tự nhiên sẽ có rất nhiều người xem thường anh.

Kiếp trước Trình Kiêu bị người nhục nhã, vì không thêm phiền phức cho người nhà, chỉ có thể nén giận.

Nhưng lần này. . . . . .

Trình Kiêu vẻ mặt thản nhiên, không vui không buồn: “Nhà họ Tống, nhà họ Vương, các người tuyệt đối không nghĩ ra, tôi sẽ dùng cách này trở về!”

Đêm hôm ấy, Tần Châu, đệ nhất thế gia, Nhà họ Tần.

Đại viện Nhà họ Tần đèn đuốc sáng trưng, trong đại sảnh, tất cả người quản lí Nhà họ Tần đều trở về.

Gia chủ Tần Nam Thiên hiện tại của Nhà họ Tần, hiện đầy mặt âm trầm nhìn Tần Vô Thiếu quỳ gối trong đại sảnh, còn có Tần Vô Song ngồi trên xe lăn bên cạnh.

“Được lắm một tên Trình đại sư! Khá lắm một Tạ Thiên Hoa!”

“Xem ra Nhà họ Tần tôi thật yên lặng quá lâu, vậy mà để người nào cũng dám khi dễ đến trên đầu Nhà họ Tần tôi!”

Tần Nam Thiên bỗng nhiên nhìn về phía một người người đàn ông trung niên dưới tay, quát hỏi: “Tần Sơn, chuyện để cậu điều tra tra rõ rồi sao?”

Tần Sơn ứng thanh mà ra, chắp tay đáp: “Gia chủ, đã điều tra rõ, Trình đại sư kia đến từ Hà Tây, bản thân là trẻ mồ côi, bây giờ là con rể ở rể nhà họ Tôn !”

“Vậy thì tốt, cậu đi Hà Tây khống chế lại người Nhà họ Tôn, nghe tôi ra lệnh!”

“Vâng!” Tần Sơn lập tức dẫn người rời đi.

Tần Nam Thiên lại nói: “Cậu hai, cậu ba, các cậu dẫn người, tiến công Thanh Dương và La Sơn! Bọn họ cũng đã tham gia trận cá cược kia đúng chứ!”

Tần Vô Song trên xe lăn đầy mặt dữ tợn nói: “Không sai, Phương Việt đại lão Thanh Dương, Tề Dân Vọng đại lão La Sơn đều có tham dự!”

Trong mắt Tần Nam Thiên hiện lên sự tàn nhẫn: “Nếu bọn họ đã có tham gia, vậy cũng là đồng lõa của Tạ Thiên Hoa, ta tới tiếp quản thế lực của bọn hắn!”

Tần Vô Song vẻ mặt oán độc nói: “Cha, còn có Tạ Thiên Hoa Vị Hà nữa?”

Tần Nam Thiên vẻ mặt âm trầm: “Yên tâm, ta tự mình đi xử lý hắn ta!”

. . . . . .

. . . . . .

Ngày thứ hai, Trình Kiêu ở biệt thự Vọng Nguyệt Lâu kết thúc tu luyện.

Vốn Trình Kiêu có thể cưỡng ép đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, nhưng vì đạt tới đột phá hoàn mỹ nhất, Trình Kiêu nhịn.

Mỗi khi đột phá một cảnh giới, cảnh giới nước chảy thành sông là hoàn mỹ nhất, cưỡng ép đột phá, bất lợi với tu luyện sau này.

Rửa mặt xong, Trình Kiêu nhận điện thoại Ninh Cát Sơn gọi tới.

Ninh Cát Sơn là viện trưởng bệnh viện nhân dân, ông ta gọi điện thoại đến, chắc chắn lại là mời Trình Kiêu ra mặt chữa bệnh.

Kiếp trước Ninh Cát Sơn có ân với Trình Kiêu, một đời này Trình Kiêu lại có nhân quả với ông ta.

“Ninh viện trưởng, có chuyện gì sao?” Trình Kiêu nhàn nhạt hỏi.

Ninh Cát Sơn mỉm cười nói: “Trình thần y, có chuyện cậu nhất định phải giúp tôi!”

“Ninh viện trưởng cứ nói.” Trình Kiêu nói.

“Là như vậy, dạo này không phải nghỉ hè sao? Người của hội Y Học Tần Châu bên kia muốn đến Hà Tây chúng ta giao lưu y thuật một lần.”

“Y học Hà Tây chúng ta sẽ để cho tôi ra mặt nghênh chiến, tôi có chút lo lắng, sợ ném mặt mũi Giới y học Hà Tây chúng ta, cho nên muốn mời cậu ra mặt, thay thế tôi tham gia hội giao lưu lần này!”

Bình luận

Truyện đang đọc