CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 137

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tôn Mạc lập tức quay đầu đi chỗ khác, không mặn không nhạt nói: “Lần sau tới giờ ăn cơm thì tự biết đường mà ra ngoài, đừng có để người khác phải chờ đợi!”

Xem ra thái độ của Tôn Mạc đối với Trình Kiêu cũng không thay đổi nhiều lắm.

Trình Kiêu cũng không để ý, dù sao anh đối với Tôn Mạc cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Bầu không khí trong bữa ăn có chút quỷ dị, Trình Kiêu đã đắc tội với cả hai cha con Tôn Đại Hải cho nên hai người đều trưng ra cái bản mặt lạnh như tiền, toàn bộ quá trình không ai nói năng gì cả.

Ninh Lan cảm thấy kỳ lạ, bà lạnh lùng quét mắt nhìn cha con Tôn Đại Hải nói: “Hai người làm sao vậy? Tôi nói cho hai người biết, đừng hòng bắt nạt Kiêu, nếu không thì sau này hai người tự nấu cơm đi!”

Sắc mặt Tôn Đại Hải nhất thời dịu lại không ít, chiêu này của Ninh Lan lần nào cũng hiệu quả.

Ăn cơm xong, Trình Kiêu ngồi ở phòng khách một hồi, trò chuyện với Ninh Lan mấy câu rồi ai tự quay về phòng ngủ của người đó.

Tôn Mạc vẫn tựa vào đầu giường chơi điện thoại, Trình Kiêu vẫn an tĩnh ngồi ở góc tường tu luyện, chẳng có chút động lòng nào trước một Tôn Mạc thành thục xinh đẹp, cũng không coi cô ta ra gì.

Vợ chồng sinh hoạt như vậy, nếu như truyền đi, e là sẽ khiến nhiều người cười đến rụng răng.

Trình Kiêu tu luyện cả đêm, khoảng cách đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ lại gần hơn một chút.

Buổi sáng Trình Kiêu rời giường sớm, để thời gian cho Tôn Mạc thay quần áo.

Ngày hôm nay Trình Kiêu muốn đi tham gia triển lãm tranh của Điểm Hương.

Thấy Ninh Lan vừa thức dậy đã chuẩn bị bữa sáng, Trình Kiêu nói: “Dì Lan, hôm nay con có việc phải ra ngoài một chuyến, buổi trưa không về đâu ạ.”

Ninh Lan nói: “Được, con đi một mình phải chú ý an toàn đấy nhé!”

“Dì Lan yên tâm, con chỉ đi xem triển lãm tranh của bạn học thôi.” Trình Kiêu nói.

“Ừ, con đi đi, có tiền chưa? Dì lấy cho con ít tiền, đi tay không cũng không ổn lắm!” Nói xong, Ninh Lan chuẩn bị trở lại phòng ngủ lấy tiễn.

“Dì Lan ơi không cần đâu ạ, con có tiền mà.” Trình Kiêu vội vàng ngăn cản, 900 tỷ Mã Tài cho anh vẫn còn nguyên đây này.

“Con đừng khách sáo với dì, nếu như không có tiền thì phải nói đấy nhé!” Ninh Lan dặn dò.

“Vâng ạ, con đi trước.”

Rời khỏi nhà họ Tôn, Trình Kiêu ăn sáng ở bên ngoài một chút, sau đó gọi điện thoại cho Điểm Hương.

“Điểm Hương, bây giờ anh chuẩn bị qua đó.” Trình Kiêu nói.

Bên chỗ Điểm Hương có hơi ồn ào, hình như cô đang bận, nhưng vẫn rất nhiệt tình nói: “Anh Trình Kiêu, anh tới thẳng Lê Viên đi, em đón anh ở cửa. Chờ triển lãm tranh kết thúc chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm!”

“Được.”

Trình Kiêu biết vị trí của Lê Viên. Anh chặn một chiếc taxi, nửa tiếng sau đã có mặt trước cửa quán.

Trình Kiêu vừa xuống xe đã nhìn thấy Điểm Hương ba chân bốn cẳng chạy ào tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cực kỳ vui vẻ.

“Anh Trình Kiêu, anh tới rồi!” Điểm Hương cất tiếng chào trong trẻo.

Trình Kiêu mỉm cười nói: “Chúc mừng em còn trẻ như vậy đã tổ chức được triển lãm tranh.”

“Cũng nhờ ba mẹ em động viên đấy, nhưng mà anh có thể tới xem nên em rất vui.” Điểm Hương cười tươi như hoa, hai mắt thiếu chút nữa tỏa sáng như những đốm sao nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc