CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

 

CHƯƠNG 110

Trình Kiêu không nhịn được thúc giục nói: “Nghe điện trước, rồi hãy khoác lác.”

Mã Tài sầm mặt lại: “Tôi ngược lại thật ra muốn biết, ai dám cầu tình thay cậu!”

Nói xong, Mã Tài một tay cầm súng lục, đi qua, nhận di động Trình Kiêu.

“Ai?” giọng Mã Tài ngạo mạn.

“Mã Tài, ông ăn ăn gan hùm mật gấu sao? Đến khách quý của chủ nhân cũng dám đắc tội!” Vân Nguyệt trực tiếp rống giận ở bên kia.

Mã Tài bị hù tay khẽ run rẩy, thiếu chút nữa vứt di động trên mặt đất.

“Vân, Vân Nguyệt đại nhân, tại sao lại là ngài!” vẻ ngạo mạn trên mặt Mã Tài, trong nháy mắt đổi thành vẻ mặt nịnh nọt.

“Được rồi, ngài mới vừa nói cái gì? Khách quý của chủ nhân? Ai là Khách quý của chủ nhân?” nụ cười trên mặt Mã Tài bắt đầu biến thành cứng ngắc, cảm giác ngày hôm nay mình đá trúng tấm sắt rồi.

“Đừng giả bộ hồ đồ, anh Trình đứng ở trước mặt ông chính là khách quý của chủ nhân! Tôi cho ông biết, nếu như không thể để cho Anh Trình tha thứ ông, ông trực tiếp tới chịu gia pháp!” Vân Nguyệt lạnh lùng mà kiên định, không có chút nào thương lượng.

“Gia pháp!” thân khẽ Mã Tài run rẩy, đường đường Đại lão Hà Tây, không ai bì nổi lại bị hai chữ dọa cho sợ mất mật.

“Vân Nguyệt đại nhân yên tâm, tôi nhất định khiến Anh Trình thoả mãn! Ngài vẫn còn có gì phân phó sao?” Mã Tài không ngừng lau mồ hôi.

“Chờ Anh Trình tha thứ cho ông thì tự mình lái xe đưa anh ấy đến chỗ chủ nhân.” Vân Nguyệt dặn dò.

“Được, được!” Mã Tài liền vội vàng gật đầu đáp ứng.

Mã Tài vội vàng thu hồi súng lục, hai tay dâng di động, vẻ mặt mỉm cười đi tới bên người Trình Kiêu, trả điện thoại di động lại cho Trình Kiêu.

Chỉ là, nụ cười trên mặt Mã Tài, so với khóc còn khó coi hơn.

Trình Kiêu một lần nữa nhận điện thoại, Vân Nguyệt ở bên kia cung kính nói: “Trình thần y, Mã Tài thật ra là một trong mười hai tôi tớ thủ hạ của chủ nhân, còn mời ngài giơ cao đánh khẽ!”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Vậy phải xem Mã đại lão làm sao làm.”

Vân Nguyệt nói: “Yên tâm, nếu như ông ta không để cho ngài vừa lòng, mặc cho ngài xử trí!”

Thấy Trình Kiêu cúp điện thoại, Mã Tài vội vàng khom người nói: “Anh Trình, tôi có mắt không tròng, không biết ngài dĩ là khách quý của Ngài Lôi, xin ngài tha thứ sự mạo phạm vừa nãy của tôi!”

Đám người Triệu Cương phía sau Trình trong nháy mắt há hốc mồm.

“Đây là sao! Mã đại lão Mã Tài lại có thể xin lỗi Trình Kiêu!” vẻ mặt Triệu Cương, cho dù là dùng hết toàn bộ sticker cũng không tìm được sticker nào có thể miêu tả.

“Đây chính là Mã đại lão Mã Tài! Cho dù là Lưu Tào Khang đều có thể bị hù dọa chạy, đến mặt mũi phó thị trưởng Lưu cũng không cho, bây giờ lại vẻ mặt nịnh hót xin lỗi Trình Kiêu xin lỗi!”

Trong lòng Triệu Cương là một vạn chữ “đậu xanh” chạy bên trong, ngàn vạn hỏa tiễn gào thét trong lòng.

Trên mặt Y Linh cũng hiện lên vẻ kinh sợ, cô ta chỉ cảm thấy trên người Trình Kiêu hẳn là cất dấu rất nhiều bí mật, thế nhưng cô ta thật không ngờ, Trình Kiêu thậm chí có năng lực lớn như vậy, khiến đại nhân vật như Mã Tài đều thấp đầu trước anh.

Tâm tình Tôn Mạc của giờ khắc này còn phức tạp hơn bất luận kẻ nào, bởi vì Trình Kiêu là chồng trên danh nghĩa của cô ta!

“Điều này sao có thể! Anh ta đến tột cùng như thế nào làm được? Mấy ngày nay, đến tột cùng xảy ra chuyện gì trên người anh ta?”

Đầy đầu Tôn Mạc dấu chấm hỏi, mà sự thật trước mắt lại giống như mỗi chuỗi dấu chấm than.

Bình luận

Truyện đang đọc