CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 839

Lần này, các sinh viên Hà Tây cũng khó hiểu.

Đầu tiên, chắc chắn là họ không thông đồng với Trình Kiêu, nhưng vì sao Trình Kiêu lại bỏ qua sáu người đến từ Thủ Đô nhỉ?

Họ thực sự không hiểu.

Lục Thiên Hào nhìn thấy vẻ mặt suy tư của các sinh viên Hà Tây thì cho rằng mình đã nói đúng điểm chột dạ của mình, càng thêm đắc ý.

“Không còn gì để nói rồi đúng không? Nếu muốn tôi tin các cậu không diễn trò thì cậu chẩn đoán cho tôi đi. Nếu cậu nói đúng thì tôi sẽ tin cậu!”

Lục Thiên Hào ngẩng đầu lên và tỏ vẻ kiêu ngạo.

Sở Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền nhìn nhau gật đầu, xem ra ngay cả hai người họ cũng nghi ngờ.

Trình Kiêu hờ hững nhìn Lục Thiên Hào, vẻ mặt hơi kỳ lạ: “Thật sự muốn tôi nói à?”

“Nhiều lời! Sợ là cậu không nói ra được thôi!” Lục Thiên Hào cười khẩy.

Tô Thanh Nham và các sinh viên Hà Tây đều nhìn Trình Kiêu. Cách tốt nhất để khiến sáu sinh viên đến từ Thủ Đô này tín phục là Trình Kiêu chẩn ra cho Lục Thiên Hào tại chỗ.

Vì vậy họ cũng mong chờ Trình Kiêu có thể khiến mấy người tới từ Thủ Đô này tâm phục khẩu phục.

Trình Kiêu liếc nhìn anh ta, giọng điệu mang theo chút cười nhạo, anh dửng dưng nói: “Cậu, eo mỏi lưng đau, tay chân và tim đều nóng, chóng mặt ù tai, thân hình gầy gò!”

“Đây là bệnh suy thận!”

Phụt!

Ha ha ha…

Sau một giây im lặng, cả lớp học phá lên cười!

“Hèn gì thầy Trình không chẩn đoán cho cậu ta, thì ra là giữ mặt mũi.”

“Nhưng tên ngu xuẩn này không cảm kích, còn dám nghi ngờ thầy Trình!”

“Lần này thì hay rồi, cái danh cậu chủ nhà giàu suy thận chắc chắn sẽ truyền khắp Hà Tây.”

Vẻ mặt Sở Minh Thành hơi gượng gạo, anh ta nhìn Lục Thiên Hào đang mặt mũi đỏ bừng mà thấy hơi tội nghiệp.

Đồng thời, Sở Minh Thành cũng bị tài năng y học của Trình Kiêu làm cho kinh ngạc.

Là bạn thân của Lục Thiên Hào, người khác không biết nhưng Sở Minh Thành biết rõ, đời sống cá nhân của cậu chủ Lục Giang Nam này phóng túng đến mức nào.

Chưa nói đến những nữ sinh hoa si trong trường, đến cả những người mẫu hay ngôi sao nhỏ tuyến hai tuyến ba ở ngoài, về cơ bản mỗi tuần cậu chủ Lục này cũng sẽ thay đổi một lần.

Vì vậy Sở Minh Thành rất tin tưởng chẩn đoán của Trình Kiêu.

Mặt Thượng Quan Thanh Thiền thoáng hồng, là sinh viên của đại học y Thủ Đô, là mầm mống thiên tài tương lai của giới y học Á tộc mà lại có một tên cặn bã thế này, cô ta cũng cảm thấy mất hết mặt mũi.

“Lục Thiên Hào, cậu làm mất hết mặt mũi của Hà Tây rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc