CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 314

“Ha ha. . . . . .” Đám người không rõ chân tướng chung quanh đều thấy rất buồn cười, người khác đều muốn rời đi, cậu nhất định phải lôi kéo người ta cược, còn nói ngược lại người khác đã gài bẫy, đây không phải là trò cười sao?

Trần Phương bị chế giễu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhưng 30 tỷ thật không phải con số nhỏ, nếu như Trần Minh Vượng thua, trở về chắc chắn sẽ bị ba mình đánh cho gần chết.

Mặc dù người anh trai này không nên thân, nhưng Trần Phương vẫn là không thể để anh ta xảy ra chuyện.

“Anh trai, anh tin tưởng em, đây thật là cái bẫy, đừng cược, chúng ta về nhà đi!” Nói xong, Trần Phương kéo Trần Minh Vượng rời đi.

Trần Minh Vượng lại hất tay Trần Phương ra, quát lạnh nói: “Được rồi, đừng làm anh mất mặt! Nếu có bẫy anh sẽ nhìn không ra sao, em cho là anh của em là đồ ngốc ư?”

Trần Minh Vượng căn bản không tin tưởng Trần Phương, ngẩng đầu lên nhìn Lý Mãnh phách lối, thét lên: “Lý Mãnh, cậu có đánh cược hay không?”

Lý Mãnh đương nhiên sẽ cược, anh ta phí hết sức, chính là vì dẫn Trần Minh Vượng mắc câu, như thế nào lại không cá cược?

Có điều, 30 tỷ còn chưa đủ.

Lý Mãnh làm bộ hững hờ nói: “Cậu Trần, vậy đi, ván này chúng ta thay cách chơi!”

Trần Minh Vượng hỏi: “Thay thế nào?”

Lý Mãnh nhìn Vương Hán bên người Trần Minh Vượng, cổ quái cười nói: “Phía sau cậu không phải có cao thủ sao? Vậy đi, cậu để ông ta ra sân, bên tôi cũng tìm một người ra sân. Mà tôi cảm thấy tiền đặt cược còn có thể tăng thêm, trực tiếp cược 60 tỷ, thế nào?”

Trần Minh Vượng nhìn lão giả áo đen sau lưng Lý Mãnh kia, sau đó lặng lẽ hỏi thăm Vương Hán: “Chú Vương, ông có nắm chắc không?”

Vương Hán vừa rồi chọn lựa quyền thủ, đã cùng lão giả áo đen trong trận doanh Lý Mãnh chạm mặt, cũng có hiểu biết đối với thực lực ông ta.

“Cậu Trần, nếu như là tên lão giả áo đen kia, tôi tự tin có tám phần phần thắng!”

Tám phần phần thắng, tại nơi lôi đài hắc quyền đã vô cùng cao, tất thắng không kém là bao nhiêu.

Trần Minh Vượng nghe thế thì hoàn toàn yên tâm, có điều 60 tỷ thực sự hơi nhiều, nếu như anh ta thua, trở về ba anh ta sẽ đánh chết anh ta.

Nhưng là, nếu như thắng, cuộc sống sau này của anh ta liền có thể ngợp trong vàng son .

Trần Minh Vượng cắn răng một cái: “Mẹ nó, không thả tép sao bắt cá rô, cược!”

Một dân cờ bạc, đừng nói là tám thành phần thắng, chỉ cần vượt qua năm thành, anh ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ, bằng không thì cũng không xứng làm một dân cờ bạc hợp cách.

“Lý Mãnh, theo như cậu nói, 60 tỷ liền 60 tỷ, tôi và cậu cược!” Trần Minh Vượng rống to.

60 tỷ!

Đám người Chung quanh xem náo nhiệt truyền đến từng đợt rối loạn, việc này đã xem như một vụ cá cược lớn rồi.

Trần Phương lo lắng đến mức đỏ ngầu cả mắt, thế nhưng là, Trần Minh Vượng đã hoàn toàn rơi vào cạm bẫy Lý Mãnh thiết kế, hoàn toàn không nghe khuyên.

Mắt thấy hai người ký kết hiệp ước đánh cược, Trần Phương vô kế khả thi, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng Vương Hán có thể thắng.

Bình luận

Truyện đang đọc