CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 349

Đương nhiên, khi đó Trình Kiêu, chưa hề nghĩ tới trèo cao, chỉ là đơn thuần không muốn bị người Nhà họ Tôn xem thường.

Có điều một đời này, Trình Kiêu đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy.

Cho nên, lấy thực lực Trình Kiêu bây giờ, vốn không cần thiết tiếp tục đi học đại học.

Nhưng mà thời gian qua đi tám trăm năm, Trình Kiêu rất muốn gặp lại những bạn bè năm đó kia.

Những bạn xấu năm kia cùng uống rượu, cùng thức đêm, cùng một chỗ bị đánh, cùng một chỗ ngồi xổm ở cửa trường học nhìn nữ sinh năm dưới.

“Bác Sĩ, Lôi Công, Thần Côn, Tảng Đá, còn có Cầm Thú, các cậu khỏe chứ?”

Còn có chị Lạc Lạc, cô gái trưởng thành xinh đẹp, chủ quán bar luôn chăm sóc anh.

Trình Kiêu đón xe đi vào Học viện truyền hình điện ảnh Hà Tây, xuống xe, nhìn qua kiến trúc biểu tượng cửa học viện hình bán nguyệt kia, Trình Kiêu bỗng nhiên có loại ảo giác dường như đã qua mấy đời.

Tám trăm năm, không nghĩ tới lại về tới nơi này.

Học sinh đi học tại học viện truyền hình điện ảnh, đa số gia cảnh cũng không tệ. Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, cửa trường học đỗ đầy xe sang trọng.

Trình Kiêu dọc theo góc tường yên lặng đi vào cửa lớn, dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ đi vào ký túc xá 208 tòa nhà A khoa Quản Lý.

Vừa mới đi đến cửa túc xá, liền nghe đến một giọng sét đánh rung trời vang lên bên trong: “Mẹ nó chứ, ai cầm đi ảnh chân dung Dương Oánh đầu giường của tôi?”

“Bác sĩ, có phải là cậu làm hay không?”

Khóe miệng Trình Kiêu cong lên mỉm cười, trong ký túc xá 208 chỉ có một người có giọng nói lớn như thế, Lôi Cường, biệt danh Lôi Công.

Về phần bác sĩ trong miệng hắn, tên là Trương Tư Tổ, nghe hắn nói là hậu nhân y thánh Trương Tư Miểu.

Bởi vì ba đời trong nhà đều là bác sĩ, cậu ta từ nhỏ cũng bị buộc phải kế thừa gia nghiệp, liền có thể nhìn ra từ tên của cậu ta, cha mẹ của cậu ta mỗi giờ mỗi khắc đều ghi nhớ huy hoàng tổ tiên.

Thế nhưng mà cha mẹ thích, không có nghĩa là đứa trẻ cũng thích.

Có thể là Trương Tư Tổ khi còn bé bị quản lý quá chặt, cho nên đặc biệt kháng cự học y, sau đó một người chạy đến Học viện truyền hình điện ảnh Hà Tây.

Có điều mặc dù cậu ta chạy đến học viện truyền hình điện ảnh, nhưng vài chục năm gia học uyên thâm căn bản là không có cách vứt bỏ, ba câu vừa ra khỏi miệng không tách ra được nghề cũ.

Cho nên mọi người ban cho biệt danh, chính là nghề cũ của cậu ta, bác sĩ.

Trình Kiêu đẩy cửa ra, một người cao lớn khoảng chừng một mét chín, bỗng nhiên quay đầu.

“A, Đầu Gỗ, lần này sao cậu tới chậm vậy?” Lôi Cường nhìn Trình Kiêu cười xấu xa.

Kiếp trước Trình Kiêu tính cách quái gở, không quá thích nói chuyện, cho nên mọi người phân tích, biệt danh Đầu Gỗ.

Mà lại bởi vì lòng tự trọng, Trình Kiêu không muốn bị Tôn Mạc xem thường, cho nên cố gắng học tập, mỗi cuối tuần sau khi về nhà, luôn luôn là người thứ nhất tới trường học.

Lôi Cường bình thường thích nói đùa Trình Kiêu, có điều đều là một ít trò đùa, một khi ai khi dễ Trình Kiêu, cậu ta luôn là người đầu tiên đứng ra.

“Dù sao lại không có tiết, đến sớm như vậy làm gì?” Trình Kiêu mỉm cười nói.

Năm người trong ký túc xá, cùng lúc ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn Trình Kiêu đều mang kinh ngạc.

Dưới giường gần phòng vệ sinh, nam sinh tương đối gầy, mang kiếng cận, đi tới ghé vào trên mặt Trình Kiêu nhìn kỹ một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc