CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 105

Mã Tài hơi sững sờ, sau đó ông ta bị chọc tức đến mức bật cười.

“Ha ha ha, thằng nhóc này được đấy, cậu là người đầu tiên dám nói như thế với tôi!”

Sắc mặt Mã Tài chợt lạnh, giọng nói cũng lạnh như băng: “Chẳng qua là người từng nói lời này với tôi đều có kết cục khá thê thảm.

Giọng A phong lạnh lùng vang lên: “Lần trước có một tên chó chết tự cho mình là đúng muốn khiêu khích Mã gia đã bị đuổi ra khỏi Hà Tây, không được phép bước vào Hà Tây nửa bước.”

“Anh muốn theo bước người này à?”

Y Linh vội vàng kêu lên: “Trình Kiêu, anh chạy nhanh lên! Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả! Chúng tôi rất cảm kích vì anh đã ra mặt vào lúc quan trọng nhất nhưng dù anh có can thiệp vào thì cũng không có ích gì. Không những thế còn tự lôi mình vào chịu tội!”

Vương Hiểu Hi cười khổ: “Tại sao hết lần này tới lần khác, người nghĩa khí như thế lại là Trình Kiêu vô dụng cơ chứ? Cho dù muốn cứu bọn này thì anh cũng phải xem lại khả năng của mình tới đâu chứ! Giờ anh làm vậy khác nào chịu chết?”

Triệu Cương cũng cười khổ thì thào: “Không ngờ đến cuối cùng… người bước ra giúp đỡ tôi lại là… kẻ thù của tôi! Ha ha ha…”

Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu, cảm giác khuôn mặt bỏng rát như bị người ta tát mấy cái.

“Ha ha, Trình Kiêu, anh đang cố ý khiến bọn tôi nhục nhã ư? Anh biết thừa Lưu Tào Khang đã phải chạy nên cố ý ra mặt để tôi thấy rõ mắt mình mù, dựa vào người không thuộc về mình ư?”

“Nhưng muốn làm nhục tôi… Anh còn lâu mới có tư cách ấy! Mã Tài chẳng dám làm gì Lưu Tào Khang là vì sau lưng anh ta có Ngụy phó thị trưởng làm ô dù, anh thì có ai?”

“Anh chẳng có gì cả, việc anh can thiệp vào chỉ tổ chọc giận Mã Tài thêm, tự lôi cả mình vào, thậm chí khó giữ mạng sống!”

Nghĩ đến những lời đồn tàn nhẫn ác độc về Mã Tài, dù Tôn Mạc có ghét Trình Kiêu đến đâu thì dù sao cũng từng cùng sống với nhau vài chục năm, cô không đành lòng nhìn Trình Kiêu đi chịu chết.

Tôn Mạc nghiêm nghị quát to: “Trình Kiêu, anh thích khoe khoang đến thế à? Đây là Mã Tài, đầu sỏ của Hà Tây, có là Lôi Chấn Vũ thì cũng phải cung kính trước mặt ông ta, anh cho rằng chỉ dựa vào nhà họ Lôi là có thể can thiệp ư?”

“Đừng nằm mơ nữa, mau cút đi, bọn này không cần anh giúp!”

Trình Kiêu không quay đầu nhìn lại, chỉ nói với vẻ nhẹ nhàng: “Tôi nói rồi, tôi chẳng dựa vào ai cả, tôi chỉ dựa vào bản thân mình.”

Nói xong, Trình Kiêu nói với Mã Tài, giọng kiên định: “Người khác tôi mặc kệ, nhưng hai người kia ông đừng hòng đưa đi.”

A Phong gầm lên: “Thằng nhãi, mày nghĩ hay nhỉ? Dám nói chuyện với Mã gia kiểu đấy!”

Mã Tài cười khẩy: “Tôi không đồng ý thì sao?”

Trình Kiêu nói với vẻ thản nhiên: “Ông cứ thử xem.”

“Có dũng khí đó!”

Đương nhiên Mã Tài sẽ không để loại vô danh tiểu tốt như Trình Kiêu lọt vào mắt. Cho dù Lôi Chấn Vũ nói với ông ta như vậy Mã Tài cũng không khách khí.

“Mang theo cả cậu ta cùng về.” Mã Tài ra lệnh A Phong.

“Vâng thưa Mã gia!”

Bình luận

Truyện đang đọc