ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


“Anh và anh Michelle đều là những nhà thiết kế đẳng cấp quốc tế, tôi cũng coi như là hậu bối của hai người, sao có thể cố ý đặt ra câu hỏi khó cho hai người được chứ?”
“Hơn nữa, bộ Thanh Hoàng này của tôi đã là tác phẩm hoàn mĩ nhất, hà tất gì phải vẽ rắn thêm chân nữa chứ?”
“Được thôi.


Alan hơi thất vọng mà ngồi trở về chỗ của mình, sau đó anh ta liền nhìn về phía Michelle đang ngồi bên cạnh mình.

“Michelle, xem ra lần này chúng ta đã quá coi trọng người kia rồi.


“Cái gọi là điểm mắt cho rồng, trước mặt những nhà thiết kế trẻ tuổi này, căn bản là không hề tồn tại.


Vì thế nên, nét bút cuối cùng mà anh tự thêm vào khi vừa bắt đầu, tối hôm nay đã định sẵn là không dùng tới rồi.



Michelle cũng rất bất đắc đĩ mà than thở một tiếng, anh ta nói: “Tôi nghĩ rằng, tối nay có thể được chứng kiến kỳ tích xuất hiện.


“Nhưng mà, hình như là tôi đã nghĩ nhiều rồi, nhưng mà cũng không thể trách cô ấy, có thể làm tới loại trình độ này đã là rất hoàn hảo rồi.

” Trên miệng Michelle thì nói như thế, nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều hơi không cam lòng.

Anh ta cầm micro lên một lần nữa, anh ta nói: “Cô Tú Minh, nếu cô đã không cần chỉnh sửa gì nữa, vậy thì tại sao khi khâu những mảnh vải cảm biến lên tác phẩm thì đều dùng sợi tơ thay thế, mà không phải trực tiếp khâu chúng nó lên nhau?”
“Hơn nữa cô cũng đã từng nhắc tới trong tác phẩm thiết kế, loại tơ này cần phải dùng loại vải nhuộm màu cả hai mặt, tại sao lại không dùng những loại chất liệu khác?”
“Nếu cô không xem xét nhuộm màu hai mặt thì hoàn toàn có thể sử dụng sợi tơ thiên nhiên mềm nhẹ để thay thế.


Lâm Tú Minh đột nhiên bị câu hỏi đột ngột không hiểu ra sao đó của Michelle làm cho cứng họng.

Đây, hoàn toàn không nằm trong phạm vi những nội dung mà cô ta đã chuẩn bị trước.

” Tôi… Tôi… Tôi thích loại vải này, có vấn đề gì sao? “
Cô ta trả lời câu hỏi này hoàn toàn không chuyên nghiệp, một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp không thể nói không được tại sao tác phẩm mà mình thiết kế ra lại phải dùng loại chất liệu thế này.

Giờ khắc này, tất cả những nhà thiết kế chuyên nghiệp ở đây đều dùng ánh mắt quỷ dị để nhìn về phía Lâm Tú Minh đang đứng trên sân khấu.

Lâm Tú Minh cảm thấy tình huống lúc này không đúng lắm nên trong lúc nhất thời cô ta liền trở nên căng thẳng.

Để tránh đêm dài lắm mộng, Lâm Tú Minh vội vàng nói: “Anh Michelle, tôi, là quán quân của cuộc thi lần này sao?”
“Đúng thế, cô chính là quán quân!”
Michelle gật đầu nhẹ một cái, nhưng trong lòng anh ta lại cảm thấy hơi mất mát.


Vốn dĩ là tác phẩm tối nay còn có thể trở nên càng xuất sắc hơn, thậm chí Michelle đã thêm lên thành phẩm một khuyết điểm nho nhỏ, ngay cả thiết bị để tạo ra thành phẩm cuối cùng cũng đã được chuẩn bị xong.

Nhưng mà, tác phẩm này không phải là của anh ta, anh ta không thể tự ý thay đổi tác phẩm của người khác ngay trong cuộc thi thế này.

Vì thế nên khi chấm điểm, điểm số của tác phẩm này chỉ được 98 mà thôi.

Nếu như có thể sửa lại khuyết điểm duy nhất trên tác phẩm đó thì nó mới có thể đạt 100 điểm tối đa, trở thành một tác phẩm hoàn mỹ chân chính.

“Điểm mắt cho rồng, điểm mắt cho rồng trong miệng Michelle, lẽ nào anh ta và em cùng nghĩ tới một vấn đề sao?”
Ngay tại lúc mọi người hoan hô chúc mừng vì Lâm Tú Minh đạt được quán quân thì Lâm Ngọc Ngân cũng trở nên vô cùng kích động.

“Nhất định là như thế, em phải nghĩ cả đêm, rốt cuộc cũng nghĩ ra được bước cuối cùng rồi.


“Bước đó chính là điểm mắt cho rồng, nhưng mà lúc đó, khi em vẫn chưa kịp hoàn thành bước cuối cùng thì bản thiết kế đã bị đánh cắp mất rồi.


“Không được, tác phẩm này tuyệt đối không thể chỉ dừng lại ở trình độ này được.

“Cái mà nó có thể làm, chính là làm kinh động cả thế giới!”

Đã từng, Lâm Ngọc Ngân đã từng phải chịu đựng vô số ác ý của Lâm Tú Minh, cô đều nhịn cả.

Nhưng lần này, Lâm Ngọc Ngân không muốn nhịn nữa, cho dù điều này có lẽ sẽ làm hại đến cả nhà họ Lâm, cô cũng muốn đưa tác phẩm này lên tới đỉnh cao.

Đây không phải chỉ là vì bản thân cô, đây cũng là tinh thần trách nhiệm đối với nghệ thuật.

Càng là vì cả những người trong team đã phải cực khổ chuẩn bị tác phẩm dự thi trong mười lăm tháng trời cùng cô.

Cho bọn họ một lời giải thích!
Giờ khắc này, Lâm Ngọc Ngân tuyệt đối không thể lại tiếp tục nhu nhược như trong quá khứ được.

Đã từng bị đánh gãy xương sống, làm cô phải sống một cách hèn mọn.

Bây giờ, Lâm Ngọc Ngân cô quyết định, đã đến lúc phải đứng lên một lần nữa rồi!


Bình luận

Truyện đang đọc