ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Hà Thái Trung còn có thể hiểu được, dù sao công ty họ cũng có hợp tác với tập đoàn Ngọc Thanh từ trước.

Nhưng những người như Lương Mỹ Ngọc, Huỳnh Phong thì sao, sao họ phải nể mặt tập đoàn Ngọc Thanh? “Ngọc Ngân, không ngờ là cháu lại quen biết nhiều nhân vật lớn đến vậy.”
Lâm Danh Son và Đặng Văn Vũ đều cảm khái từ tận đáy lòng, không thể không bội phục quan hệ xã hội của Lâm Ngọc Ngân.
Lâm Ngọc Ngân lại càng thấy kì lạ hơn, nói: “Ông Tư, mấy người này không phải cháu mời đến.”
“Không phải cháu sao?”
“Đúng đó, không phải cháu…”
Lâm Ngọc Ngân vô thức quay đầu nhìn về phía Trần Hùng, Trần Hùng chỉ cười cười nhún vai, nói: “Nói không chừng là Hà Thái Trung gọi đến đây Lúc này, đám người nhà họ Lâm cũng đều trừng mắt cứng họng.
Biểu cảm của từng người cử như phải phân vậy.
Họ vốn định đến để chế cười Lâm Ngọc Ngân, nhưng lại không ngờ được rằng bên ngày lại làm rầm rộ đến thế khiến họ không có lỗ để mà chui xuống luôn rồi.

“Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào.”
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này, tại sao ngay cả những nhân vật lớn như Lương Mỹ Ngọc và Huỳnh Phong cũng đến lễ khánh thành của tập đoàn Ngọc Thanh?”
Lâm Tú Minh hoàn toàn không dám tin đây là sự thật, cô ta nhận lấy đả kích quá lớn, chỉ cảm thấy tức muốn bể cả phổi luôn rồi.


Cô ta cố tình đến để xem Lâm Ngọc Ngân bị bẽ mặt, không phải đến để xem cô oai phong cỡ nào.
Thế nhưng, lúc này vẫn lũ lượt có xe cao cấp tiến vào bãi đồ xe, mà hai mươi bàn lúc đầu dọn ra đã có chút chật rồi.
Tiếng người huyên náo vui vẻ.
Đúng lúc này, bên bãi đỗ xem truyền đến một tiếng mắng đầu tức giận.

“Ai mà lại không có đức quá vậy, ba chiếc xe chiếm hết sau chỗ để xe à?”
Giọng nói này là giọng của người giàu có bậc nhất thành phổ Bình Minh Trương Văn Long.
Lúc anh ta đến đây, Trần Hùng đã gửi tin nhắn cho anh ta, cố tình nói về chuyện chỗ đỗ xe!
Lúc này, cả nhà họ Lâm đều xù cả lông lên.
Đó là Trương… Trương Văn Long đó!
Thế mà cả người giàu có bậc nhất ở thành phố Bình Minh cũng đến rồi!
Bãi đỗ xe đông nghẹt, đã không còn vị trí trống nữa rồi.

là Nhưng ba chiếc xe nát của nhà họ Lâm lại chiếm hết sáu chỗ đỗ xe.

Đám người Lâm Văn Dương và Lâm Thế Minh đứng dậy ngay lập tức sắc mặt tái mét.
Cả người Lâm Danh Sơn càng run rẩy hơn: “Còn không mau qua đó dời xe đi à?”
Lâm Văn Dương cùng hai người nhà họ Lâm thấp thỏm không yên chạy về phía bãi đỗ xe.

“Xin lỗi nhé anh Long, xe này là của nhà họ Lâm chúng tôi, lúc nãy chúng tôi nghĩ hôm nay sẽ không có quá nhiều xe đến.”
“Cho nên lúc dừng xe không để ý lắm, mong cậu bớt giận!”
“Cái gì gọi là không có xe đến hả?” Trương Văn Long nổi giận đùng đùng: “Måt chó của ông mù rồi à, không thấy đây là lễ khánh thành của tập đoàn Ngọc Thanh à, những người quyền cao chức trọng của cả thành phố Bình Minh đều đến chúc mừng cả rồi?”
“Ông để mấy chiếc xe nát nhà ông chiếm chỗ như thế là vì xem thường mấy người chúng tôi đó à?”
Cả người Lâm Văn Dương đều xù cả lông rồi, liên tục nói xin lỗi rồi tay chân luống cuống dời xe ra chỗ khác.
Mà lúc này, sau chiếc Lincoln của Trương Văn Long có một cái đầu vươn ra ngoài chiếc Hummer, đó là Lưu Quang Đông.

“Ai cho mấy người đỗ xe ở đây vậy?”
“Phía sau còn có xe đấy, mau lái mấy chiếc xe nát của mấy người ra đỗ ngoài đường đi.”
Lâm Văn Dương: “..”
Mà bên kia đám người Lâm Danh Sơn và nhà họ Lâm đều đỏ mặt tía tai.
Dừng xe xong, Trương Văn Long cũng ngay lập tức bước đến chỗ Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng.

“Chủ tịch tập đoàn Bách Long Trương Văn Long, tặng một pho Đỉnh Ngọc Thịnh Thế chúc cô Ngân và tập đoàn Ngọc Thanh nổi danh thành phố Bình Minh, long tường cửu thiên!”


Bình luận

Truyện đang đọc