ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Trong điều kiện bình thường, Thái Tuế bây giờ hoàn toàn không có chút sức lực nào cho nên Đường Lang mới có tự tin mình có thể giết chết Thái Tuế.
Thế nhưng khoảnh khắc móng vuốt của Đường Lang thò vào, Thái Tuế vốn dĩ đang nhắm mắt thư giãn thì đột nhiên mở mắt ra.
Chỉ thấy ông ta qua loa đưa nắm đấm của mình lên, một tay tóm gọn móng trước của Đường Lang.
Một luồng sức mạnh khổng lồ theo tay của Đường Lang lan truyền đến vai của anh ta, giống như bị dòng điện đánh trúng vậy.
Vang lên vài tiếng rắc rắc, Đường Lang cảm thấy xương cốt ở cánh tay mình như nát vụn hết rồi.
“Cái...!cái này sao có thể được?”

Đường Lang hoàn toàn không dám tin vào sự thật này, Thái Tuế không phải bị thương nặng sao, thế tại sao ông ta vẫn lợi hại như thế?
Chuyện đến ngày hôm nay, Đường Lang đã không còn quan tâm nhiều đến như thế nữa rồi, chỉ nghe thấy anh ta gầm lên một tiếng, mở cánh cửa xe với một cánh tay khác, rồi bổ nhào vào Thái Tuế ở trong xe.
“Thái Tuế, mẹ mày, đi chết cho tao.”
Đùng...!
Đột nhiên một tiếng động vang lên truyền ra từ trong xe, tiếp theo đó thì nhìn thấy cả người Đường Lang bay ngược ra ngoài như con diều đứt dây vậy.
Đường Lang bay ra không trung với một vùng máu thịt bê bết trước ngực, giống như lồng ngực của anh ta bị người ta dùng búa sắt lớn đấm vào rất nhiều lần vậy.

Máu trong miệng anh ta phun ra dữ dội, thậm chí là hai tai, hai mắt, và mũi cũng đều chảy máu.

Vẫn chưa kịp đáp xuống đất thì Đường Lang đã xuống suối vàng rồi.
Những người đang chiến đấu xung quanh đó cũng nhìn thấy cảnh tượng này, trong nhất thời rất nhiều người bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.
Đây là tình huống gì vậy?
Đó là Đường Lang, cao thủ lớn có tiếng đã lâu trong giang hồ đó, sao lại bị người ta đánh chết nhanh như vậy.


Người ngồi trong chiếc xe đó là Thái Tuế, nhưng mà Thái Tuế không phải đang bị thương nặng sao, sao ông ta lại có sức mạnh lớn đến như vậy?
Rất nhiều đã bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, thực tế thì mười năm trước rất nhiều người bọn họ đều bị Thái Tuế dọa đến sợ phát khiếp.
Lần này bọn họ muốn nhân lúc Thái Tuế ra chùa, và nhân lúc ông ta bị thương nặng thì tiêu diệt ông ta, nhưng bọn họ lại không ngờ Thái Tuế của bây giờ so với mười năm trước, hình như không chỉ không có chút nào là yếu đi mà ngược lại càng mạnh hơn nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này thì đồng tử của Lâm Minh Vũ cũng co mạnh lại, đúng vào lúc anh ta còn đang sững sờ thì Mông Diệc đã đấm một đấm trước ngực anh ta rồi.
Một cú đấm giáng xuống, dường như có thể nghe được tiếng xương rạn nứt từ trong ngực Lâm Minh Vũ phát ra, sau đó Lâm Minh Vũ chảy máu mũi, ngã cái bịch xuống dưới đất.
Cùng với lúc này, ở một bên khác, mấy tên sát thủ ngoại quốc đang thử tiến sát về bên chiếc Land Rover này.
Bọn họ vốn nghĩ rằng phi vụ tiếp theo này không tính là khó, hơn nữa chủ của bọn họ cũng nói rồi, chỉ cẩn có thể giết được Thái Tuế, thì mỗi người bọn họ đều có thể nhận được một trăm bảy lăm tỷ tiền thưởng.

Sự mê hoặc của số tiền khổng lồ khiến những tên sát thủ này đều giống như đánh máu gà vậy, nhưng sau khi cuộc chiến thật sự bắt đầu, thì bọn họ lại phát hiện cái gọi là tiền thưởng này không hề dễ kiếm được như thế.
Mỗi một người của phía đối phương đều mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ, đặc biệt là con ác chủ bài thứ ba của tập đoàn Ngọc Tề, thì càng lợi hại hơn ai hết.
Ngoài Mông Diệc ra, thì những thành viên của hội đồng quản trí của tập đoàn Ngọc Tề như là Lạc Chấn Nam, Đỗ Chí Bình cũng đều là cao thủ hạng nhất.
“Tính sai rồi, những người này mạnh hơn so với chúng ta tưởng tượng, không giết nổi Thái Tuế đâu, rút mau.”
Cuối cùng, có sát thủ muốn sụp đổ luôn rồi, bọn họ với Thái Tuế không hề có thù sâu oán nặng gì, kiếm tiền cũng phải tốn cái mạng, bây giờ cái mạng sắp giữ không được nữa rồi, rất nhiều sát thủ đã quyết định rút lui.
Thế nhưng, đám sát thủ ngoại quốc này mới lùi được mấy bước thì bên đó, có một người đàn ông mặc đồ thường dân, trong tay cầm một thanh kiếm dài chặn đường bọn họ lại..


Bình luận

Truyện đang đọc