ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Trong ấn tượng của Trương Đình Đình, Lâm Ngọc Ngân chung quy vẫn chỉ là một cô gái nghèo nàn đã kết hôn, cái gì cũng không ra gì.
Cho dù cô có may mắn mở được một công ty nhưng cũng chỉ là một công nhỏ chưa có chút danh tiếng, quần áo sản xuất ra nói cho cùng chỉ có thể là kiểu dáng dễ bắt gặp ở mấy sạp hàng vỉa hè chốn nông thôn.
Mà ở trong thành phố có quy mô thương mại lớn như thế này, được xác định là phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế thì làm sao công ty của Lâm Ngọc Ngân có tư cách để gia nhập vào thành phố.
Hôm nay tâm trạng của Lâm Ngọc Ngân rất tốt nên cô cũng lười so đo với mấy lời này của Trương Đình Đình.
Cô quay sang nói với Trần Hùng bên cạnh: “Chồng chúng ta đi đến cửa hàng của Ngọc Thanh xem thử đi, nơi này có một còn ruồi bọ cứ bay vòng vòng, thật là phiền phức quá.

“Nếu em không thích con ruồi này thì anh có thể giúp em bắt rồi giết nói.” Trần Hùng thuận miệng đáp lời.
Lâm Ngọc Ngân lắc đầu nói: “Thôi bỏ qua đi, em không muốn anh ở đây gây chuyện gì cả.” “Vậy đi thôi.”

Trần Hùng nắm tay Lâm Ngọc Ngân, không liếc mắt nhìn Trương Đình Đình dù chỉ một cái, đi thẳng về phía cửa hàng của Ngọc Thanh ở bên kia.
Cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ lọt vào tai Trương Đình Đình cũng vô cùng chói tai.
Cái gì?
Ruồi bọ?
Hai con người này dám nói cô đường đường là một cô chủ xinh đẹp giỏi giang như là ruồi bọ sao?
Đây là các người chán sống rồi phải không?
Trương Đình Đình lập tức nổi trận lội đình, chỉ nghe thấy cô ta hét lớn lên một tiếng: “Các người cút đi đầu rồi?”
Hai gã vệ sĩ của Trương Đình Đình đứng cách đó không xa nhanh chóng chạy lại đây.
Ngược lại, Trương Đình Đình trực tiếp tiến đến chặn đường Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân: “Lâm Ngọc Ngân, cô đứng lại đó cho tôi.”
Đối diện với Trương Đình Đình bám dai không chịu buông tha, Lâm Ngọc Ngân có chút tức giận: “Trương Đình Đình, rốt cuộc là cô muốn làm gì đây?”
Thật ra Trương Đình Đình cũng không biết mình rất cuộc là đang làm gì, cô ta chỉ đơn giản muốn làm Lâm Ngọc Ngân khó chịu, muốn dạy dỗ cô một chút thôi.
Nhưng nơi này là Đại Hưng Thịnh, không thể vô duyên vô cớ mà gây sự, Trương Đình Đình căn bản cũng không dám dây dưa vào.
Chỉ có điều trong đầu cô ta rất nhanh đã nảy ra một suy nghĩ: “Lâm Ngọc Ngân, trước kia không biết nhà họ Hàn chọc phải nhân vật to lớn nào mà cả nhà họ Hàn đều biến mất khỏi thành phố Bình Minh, hơn nữa cha của Hàn Vũ và anh ta còn chết trong biệt thự của mình.” “Tôi thấy khi còn Hàn Vũ còn sống anh ta yêu cô như vậy, anh ta chết rồi, chẳng lẽ cô không thấy đau lòng một chút nào sao?”
Lâm Ngọc Ngân nổi giận nói: “Tại sao tôi phải đau lòng cho anh ta?”
Nhắc tới Hàn Vũ, Lâm Ngọc Ngân lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi.


Người đàn ông kia chỉ biết vì lợi ích của bản thân mà dùng hết mọi thủ đoạn đê tiện, dơ bẩn hại Lâm Ngọc Ngân.

Sau này còn không biết xấu hổ mà muốn Lâm Ngọc Ngân làm người yêu của mình, tiếp tục đùa giỡn với cô.
Loại đàn ông này dùng từ khốn nạn để hình dùng anh ta còn thấy như đang vũ nhục hai chữ này, chết vẫn chưa hết tội.

“Hừ, cô đúng là một kẻ máu lạnh vô tình.

Chết, Hàn Vũ đối xử tốt với cô như vậy, cả nhà anh ta đều đã chết mà cô một chút dáng vẻ đau lòng hay nói năng gì đều không có.

Tôi nói cô phải đến trước mộ của Hàn Vũ quỳ xuống mới đúng?” “Cái gì?”

Lâm Ngọc Ngân hoàn toàn không thể nào hiểu nổi cái não quên đường về của Trương Đình Đình, mà Trần Hùng đứng ở một bên lại cảm thấy vô cùng vi diệu
Tuy nhiên, Trương Đình Đình lại không cảm thấy lời nói của mình có cái gì không ổn, chỉ thấy cô ta đưa tay chỉ ra phía sau, hai người vệ sĩ sau lưng lập tức lao người vọt tới chỗ Lâm Ngọc Ngân đang đứng.

“Lần này đã đụng phải mặt, thần làm một người bạn tốt của Hàn Vũ, tôi sẽ làm chủ cho anh ta.

Mau bắt người phụ nữ này lại cho tôi, sau đó đưa cô ta đến trước mộ của Hàn Vũ quỳ xuống
Hai gã vệ sĩ lập tức ra tay, Lâm Ngọc Ngân nhíu chặt mày.


Bình luận

Truyện đang đọc