ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Trần Hùng như thể cảm thán thế giới đổi thay, thứ gì cũng đều giả dối không như hai mươi năm trước mọi thứ đều rất thuần khiết.
Dường như trong lời nói của anh có ẩn chứa điều gì đó nhưng đến cuối cùng thứ anh thể hiện ra ngoài mọi người đều không hiểu rõ.
"Đến con trai cũng có thể là giả, đúng chứ?"
Trần Hùng ngẩng đầu lên, đang cười nhưng lại không phải cười, nhìn về phía Trần Tôn Long hỏi.
Trần Tôn Long nhíu mày, nói: "Trần Hùng, câu này của con là có ý gì?"
"Không có ý gì cả, chẳng qua tôi chỉ nói bừa một chút thôi."
Trần Hùng không nói cho Trần Tôn Long biết về bản phân tích DNA giữa mình và Trần Kỳ Lâm vì bây giờ chưa phải lúc thích hợp.
Nếu như thật sự muốn ngã bài thì cũng cần phải làm rõ xem giữa anh và Trần Kỳ Lâm ai mới thật sự là con trai của Trần Tôn Long.
"Trần Hùng, cha biết là con hận cha.

Cha thật sự xin lỗi con."
Trần Tôn Long gắp đồ ăn cho Trần Hùng: "Hôm nay, con có thể gọi điện hẹn cha ra đây, cha thật sự đã rất vui.

Đây là điều mà cha có nằm mơ cũng không nghĩ tới được."

"Ông không cần phải vui vẻ đến vậy đâu."
Trần Hùng nói: "Tôi hẹn ông ra đây không phải để hồi tưởng lại quá khứ như trong suy nghĩ của ông đâu."
"Cha hiểu rồi."
Trần Tôn Long gật đầu nói: "Có một số chuyện một khi đã hình thành khúc mắc trong lòng thì rất khó để hóa giải.

Chỉ có điều Trần Hùng à, cha thật sự rất muốn hỏi con một câu.

Rốt cuộc con muốn cha phải làm sao thì con mới gọi cha lại bằng một tiếng cha?"
"Ha ha."
Trần Hùng cười rộ lên, rút con đao Long Khuyết ra đặt lên bàn.
Trần Tôn Long có hơi giật mình, dường như ông ta đã hiểu ra.
"Nếu như mạng của cha có thể khiến con cảm thấy dễ chịu hơn một chút thì cha sẽ tình nguyện."
Vừa dứt lời, Trần Tôn Long không chút do dự cầm con đao Long Khuyết trên bàn lên, nhắm thẳng vào người mình.
"Ông tính làm gì?"

Trần Hùng nhanh tay, nhanh chóng bắt được cổ tay của Trần Tôn Long: "Ông làm vậy là có ý gì chứ?"
Trần Tôn Long cười đến thê lương, vô cùng bất lực: "Cha xin lỗi con, hiện tại thứ cha có thể cho con cũng chỉ có cái này thôi.".

Truyện Gia Đấu
Trần Tôn Long cũng là người luyện võ nên dù có bị Trần Hùng giữ lấy cổ tay thì ông ta vẫn cứ cố gắng hướng con đao về phía tim mình.
Cái này không giống như đang đùa giỡn.

Nếu như Trần Hùng không kịp thời ngăn lại thì có lẽ Trần Tôn Long đã tự đâm bản thân một đao ngay trước mặt Trần Hùng rồi.
Trần Tôn Long đã thật sự mệt mỏi.

Mọi việc thành ra như vậy ông ta cũng không biết dùng cách nào mới có thể giải quyết được đống rắc rối này nữa.
Lòng bàn tay hay mu bàn tay thì đều là thịt, dù cho có ngã về bên nào thì người đau nhất cũng chỉ có ông ta mà thôi.
Nếu như cái chết có thể giải quyết được tất cả, vậy thì Trần Tôn Long cũng không sợ hãi gì.
"Tôi không có ý đó."
Trần Hùng một tay giật lấy đao Long Khuyết khỏi tay Trần Tôn Long, lúc lấy về xẹt ngang qua cánh tay ông ta, anh cố tình để nó cắt một đường.
Lưỡi đao vô cùng sắc bén đến mức đao còn chưa chạm vào da thịt của Trần Tôn Long thì trên cánh tay của ông ta đã xuất hiện một vết thương, máu tươi chảy ra rất nhiều.
Trần Tôn Long hơi nhíu mày lại: "Con muốn dùng vết thương này để đổi lấy một đao ở trước ngực của cha sao?"
Chân mày Trần Tôn Long dần giãn ra, ông ta cho rằng Trần Hùng đã tha thứ cho mình..


Bình luận

Truyện đang đọc