ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


"Tôi nghĩ người của tứ đại gia tộc cũng không phải là kẻ ngốc, với tình hình này mà bọn họ còn dễ dàng manh động, thế thì tôi thật sự nghi ngờ IQ của bọn họ rồi.

"
"Cho nên Tứ gia à, tôi có thể đảm bảo, với tình trạng này, tứ đại gia tộc chắc chắn cũng chỉ lo cho bản thân mình, còn tâm hơi đâu mà quản chuyện của ông, ông nói có đúng không?”
Những lời này vừa thốt ra, vẻ mặt của Tiêu Tứ lập tức thay đổi: "Trần Hùng, cậu đang đùa cái gì vậy, cậu dựa vào đâu mà động vào Tả Bất Phàm bọn họ?"
Lời này của Tiêu Tứ mang nghĩa kép, một mặt nói Trần Hùng căn bản không có lý do gì để điều tra Tả Bất Phàm.

Mặt khác là Tiêu Tứ Tôi không tin Trần Hùng lại đi điều tra sức mạnh của đám người Tả Bất Phàm.

Nhưng mà, Trần Hùng lại mỉm cười nói: "Chỉ dựa vào đêm nay Tả Bất Phàm muốn giết tôi, lý do này đủ chưa"
Nhất thời, Tiêu Tứ như trút hết sức lực của toàn thân, và một cơn ớn lạnh ngay lập tức bốc lên từ sau lưng.

"Cậu! "
"Ha ha, Tứ gia, không còn chỗ dựa nữa, ông cũng sắp xong rồi.

"
"Cho nên, ông không chơi được nữa, ha ha ha, ngoan ngoãn mà ngồi trong nhà lao, đợi ngày thẩm phán đi.


"
Trần Hùng cười lên khoái chí rồi rời đi, sở dĩ anh đến đây để nói với Tiêu Tứ về sự việc này thực ra là còn có dự tính khác.

Sau khi đi ra khỏi phòng giam, Trần Hùng trở về phòng làm việc của mình.

Lúc này, Diệp Phi và Lạc Siêu đã đợi ở đây rất lâu.

“Thế nào rồi, đã điều tra rõ chưa?” Trần Hùng bước vào phòng, lập tức hỏi.

Lạc Siêu và Diệp Phi đều tỏ vẻ mặt bất lực, sau đó họ trải đống tài liệu ra nói: "Môn chủ, mọi chuyện có hơi khó khăn, tuy rằng chúng tôi đã điều tra ra tất cả hồ sơ từ trong phòng lưu trữ, nhưng những thứ này không đủ để kết tội chết cho Tiêu Tứ.

"
"Đám người Tả Bất Phàm đã làm mọi thứ rất tỉ mỉ, những ghi chép trong hồ sơ này đều chỉ là râu ria, căn bản không thể điều tra sâu vào được, cho nên, tuy rằng trước đây chúng tôi nắm chắc chứng cứ phạm tôi của đám người Tiêu Tứ, nhưng thực tế, chúng tôi cũng chỉ là gạt ông ta mà thôi.

"
"Trong hai mươi bốn tiếng nữa, nếu không tìm đủ chứng cứ, chúng ta chỉ có thể thả Tiêu Tứ.


"
Trần Hùng chống cằm, trầm ngâm nói: "Con nhện đỏ thì sao, còn có những chứng cứ chúng ta thu thập được trong biệt thự của bọn họ?”
Diệp Phi lắc đầu nói: "Môn chủ, lúc chúng tôi bắt Tiêu Tứ về, lý do chính là tìm được con nhện đỏ ở chỗ ông ta, nhưng thật ra bản thân anh cũng biết rõ, con nhện kỳ thực là do chúng ta thả qua đó, đó vốn dĩ là biết pháp phạm pháp.

"
"Ngoài ra, liên quan đến chứng cứ tìm được trong biệt thự của đám người Tả Bất Phàm, cũng chỉ có thể chứng minh Tiêu Tứ đút lót bọn họ, cũng không thể nói số tiền đó của Tả Bất Phàm đều là do một mình Tiêu Tứ đút lót.

"
Lúc này, Diệp Phi bất lực duỗi tay ra nói: "Môn chủ, nếu chúng ta không có được chứng cứ, khi hai mươi bốn tiếng nữa trôi qua, chúng ta phải thả Tiêu Tứ ra, ngoài ra, chúng ta lợi dụng chuyện con nhện đỏ để bắt Tiêu Tứ, nói không chừng còn sẽ bị người ta điều tra.

"
Nói tới đây, Diệp Phi và Lạc Siêu đều lộ ra vẻ bất lực.

Tất nhiên, họ lại càng không cam tâm.

Những năm qua, Tiêu Tứ chính là khối u ác tính của thành phố Phụng Thiên và của cả tỉnh Đồng Thành này, ông ta là người đại diện cho tứ đại gia tộc, làm không ít chuyện xấu, tên này một ngày không trừ khử, thì trong lòng Diệp Phi bọn họ sẽ không thể nào yên lòng được.

Traàn Hùng cũng không lo lắng giống như mấy người Diệp Phi, nói: "Đừng lo lắng, Tiêu gia nhất định sẽ thoát được ra được.

".


Bình luận

Truyện đang đọc