ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Trên cột mốc đã từng sơn màu đỏ, hôm nay dấu tích đã biến thành màu đen.
Thanh kiếm gãy vẫn cắm sâu vào trong cột mốc.
Nhờ ánh trăng chiếu rọi, có thể thấy rõ bốn chữ to cứng cáp bên trên: Vùng cấm thượng đế.
Có một chiếc ô tô đang lái tới từ phía đối diện, cách cột mốc thành phố Bình Minh tầm 20m thì dừng lại.
Cửa xe mở ra, Ngụy Tuấn bước xuống xe.
Ông ta tựa như ác quỷ trong đêm tối, bước từng bước về phía Trần Hùng.
Trần Hùng vứt điếu thuốc trong tay, nhìn Ngụy Tuấn đang đi tới gần mình.

Sau đó, anh duỗi lưng dài một cái: “Cuối cùng ông đến rồi.”
Chẳng mấy chốc, Ngụy Tuấn ngừng tại chỗ cách Trần Hùng khoảng bảy tám mét.
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí vô thức phát ra tia chớp và ánh lửa dữ dội.
“Cậu đã bỏ thuốc độc chết Viễn Vương?”
Ngụy Tuấn mở miệng, trong giọng nói không chứa chút cảm xúc nào.
Trần Hùng liếc nhìn Ngụy Tuấn ở đối diện, sau đó nhìn lên ánh trăng ở trên bầu trời.
Anh không trả lời câu hỏi của Ngụy Tuấn, ngược lại chỉ vài chữ ở trên bia biên giới.
“Biết đọc chữ không?”

“Vùng cấm của Thượng Đế.”
Ngụy Tuấn đọc mấy từ đó bằng giọng đều đều.
“Nếu như tôi nói, tôi không hề hại Viễn Trọng Chi, ông có tin không?”
Ngụy Tuấn không gật đầu cũng không lắc đầu.

Ông ta chỉ đưa tờ báo cáo xét nghiệm cho Trần Hùng coi.
Chỉ là một tờ giấy xét nghiệm mỏng, nhưng lại bắn ra giống như phi tiêu.
Một tờ giấy như vậy e rằng có thể trực tiếp cắt đầu một người bình thường.
Tuy nhiên, Trần Hùng vẫn vững vàng chụp lấy nó.
Trên tờ báo cáo xét nghiệm, tất cả các thành phần trong chất độc của Viễn Trọng Chi đều được phân tích.
Trong đó độc nhất là sen vàng bảy lá.
Ngụy Tuấn mở miệng: “Thất diệp kim liên là loại thuốc đã được pha loãng.

Chúng tôi đã tìm kiếm hơn phân nửa thế giới mới tìm được một gốc như thế”
“Mà bây giờ, chỉ có cậu có sen vàng bảy lá “Hahaha.”
Trần Hùng cầm tờ giấy xét nghiệm vỗ vào tấm bia bên cạnh.

Tiếp theo, cậu ta lấy từ trong lòng ra một tờ chi phiếu, cũng dùng cách tương tự bắn về phía Ngụy Tuấn.
Động tác thật ngông cuồng, nhưng Ngụy Tuấn vẫn bắt lấy được
Có điều, khi ông ta nhận lấy tờ chi phiếu này cũng không nhẹ nhàng như Trần Hùng vừa rồi.
Thậm chí, ông ta có thể eo bàn tay đang đau ầm ĩ.

Đã nhiều năm rồi, Ngụy Tuấn chưa từng có cảm giác này.
“Chi phiếu 35 tỷ tiền mặt.”
“Xem ra, Lâm Thiên Toàn kể không sai.”
“Là cậu đã độc chết ông chủ Viễn.
Ngụy Tuấn vò tấm chi phiếu trong tay rồi ném xuống
Ngay sau đó, ông ta rút ra một dao nhỏ chỉ dài bằng đất.

một ngón tay ở bên hông.
Có dao nhỏ trong tay, ông ta như hổ mọc thêm cánh.
Giờ phút này, sát khí trên người ông ta đột nhiên tăng lên, tựa như một ông vua nhìn xuống thế giới.
Anh giẫm chân trên bậc thềm phía trước, chân còn lại đạp lên tờ giấy ở trên mặt đất.
“Thật thú vị, thành phố ở tỉnh Tam Giang còn có những cao thủ như vậy!
Thái độ của Trần Hùng vẫn rất thoải mái giống như lúc trước.
Dường như trong mắt anh, Ngụy Tuấn chỉ là một con kiến mà thôi.
Một tiếng rít gào, dao trong tay Ngụy Tuấn đã bay tới.


Bình luận

Truyện đang đọc