ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Trong sân, Thẩm Đại Lực vẫn quỳ ở đó, thẳng tắp quỳ xuống.
Nhưng tiếng ngáy gầm gừ như sấm của anh ta vang vọng khắp sân.
“Chúng ta đánh thức anh ấy nhé?” Lâm Ngọc Ngân hỏi.
Trần Hùng lắc đầu nói: “Kệ đi, em cũng biết ngươi này não tàn.”
“Hiện tại là hắn muốn nhận anh là sư phụ, nếu sau khi tỉnh lại cao hứng muốn nhận anh là ông ngoại thì sao?”
Lâm Ngọc Ngân cười khúc khích.
Vì vậy, họ đã bỏ qua Thẩm Đại Lực và đến bến tàu để lên thuyền trở về thành phố.
Cho đến chín giờ sáng, mặt trời đã treo trên cao.
Lưu Trọng ra sân, nhìn Thẩm Đại Lực đang ngủ ngon lành, lắc đầu bất lực.

“Đứng dậy, Đại Lực!”
Không phản ứng.
“Đại Lực, mẹ anh tới, cha anh sống lại kìa!”
Vẫn không có phản ứng.
“Ngọc Ngân đã hứa sẽ cưới anh”
Thẩm Đại Lực thân thể run lên, nhưng vẫn không có mở mắt.

“Trần Hùng!”
“Sư phụ, sư phụ có đồng ý nhận ta làm đồ đệ không?”
Thẩm Đại Lực đứng phắt dậy làm Lưu Trọng bị sốc.
“Lưu Trọng, sao anh lại là anh, sư phụ của em đâu?”
Lưu Trọng nhún vai bất lực nói “Lúc này chắc họ cũng tới thành phố Khanh rồi.”
Một gia đình năm người trở về thành phố Khanh, vừa bước tới cửa nhà, họ đã thấy Dương Lan và Lâm Thế Minh đứng đó với vẻ mặt lo lắng.
Thấy gia đình Trần Hùng trở về, hai người họ liền vui mừng hớn hở đến chào hỏi.
“Em ba, hai người trở về rồi.”
“Chắc cũng mệt rồi, nhanh lên, đưa hành lý đây anh chị xách cho.”
Ngay khi họ vừa đi tới, Dương Lan và Lâm Thế Minh đã vội vàng chào đón.
Tăng Hồng Anh theo bản năng đem hành lý để sang một bên, cười nhạo: “Anh hai và chị dâu, nhiệt tình như vậy, có phải là lần đầu tiên không?”
“Cơn gió nào thổi hai người tới nhà em vậy?”
Dương Lan vội vàng nói: “Đây không phải là tiết Đoan ngọ sao? Anh chị mang cho các em một ít bánh chưng.”
“Em xem, đều là người một nhà, vui vẻ với nhau là điều tốt mà.”
Nói xong, Lâm Thế Minh vội vàng đến bên cạnh, mang theo hai chiếc bánh chưng được gói rất đẹp.
“Đây là thứ anh chị đã chọn đặc biệt cho em, mong em thích nó.”

“Cái này có thể có giá hàng trăm.” Lâm Thế Minh vội vàng gật đầu, nói: “Không đắt, hơn một ngàn.”
Tăng Hồng Anh lạnh lùng: “Bất quá hai người xách về đi.

Gia đình chúng tôi đều nghèo, sợ là ăn không nổi loại bánh như vậy.”
“Anh nói xem nhỡ như chúng tôi ăn quen rồi sau này muốn mua mà không có tiền thì phải làm sao?”
Nói xong, Tăng Hồng Anh lãnh đạm bỏ qua Dương Lan và Lâm Thế Minh rồi mở cửa bước vào nhà.

Lâm Thanh Dũng bên cạnh còn có chút bận tâm, do dự đứng ở cửa.
Tăng Hồng Anh lập tức mắng: “Anh đứng đó làm gì, sao còn không mau vào?”
“Tiết đoan ngọ năm ngoái, anh quên mất anh hai và chị dâu của chúng ta cũng đặc biệt chuẩn bị bánh như vậy.

Cả nhà đều có phần, nhưng chúng ta không có à.”
“Vì nghèo nên sợ chúng ta ăn sẽ nghiện mà không mua nổi đớ”.
“Người ta cũng không hẳn là không suy nghĩ cho chúng ta đâu.”
Lâm Thanh Dũng thở dài và đi vào.

Ngay sau đó, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân cũng không thèm nhìn Dương Lan, bế Thanh Thảo vào nhà.
Dương Lan và Lâm Thế Minh đứng tại chỗ như khúc gỗ, xấu hổ.
Khi Tăng Hồng Anh chuẩn bị đóng cửa, Lâm Thế Minh dường như lấy hết can đảm và nhấn cửa an ninh.
“Ngọc Ngân, cô là người tốt lại rộng lượng, đừng so đo với kẻ tiểu nhân.”
“Cô ấy đã biết mình sai, và cô ấy sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa.”


Bình luận

Truyện đang đọc