ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Nghe thấy hai chữ "Thần Hổ", có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể của Truy Phong đang khẽ run lên.

"Thần Hổ được tôi đưa về từ Nhật Bản, hơn nữa sau khi ông ta đưa lệnh bài môn chủ cho tôi, thì bị trừng trị rồi.

"
Truy Phong đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Trần Hùng, trong mắt hiện lên một tia hận thù.

Trần Hùng cũng chẳng thèm để tâm, anh đưa tay vào túi áo rồi lấy ra một lá thư: "Thần Hổ nhờ tôi đưa cho anh.

"
Truy Phong bất giác đi lại chỗ Trần Hùng, muốn giật lấy lá thư trong tay anh.

Thế nhưng Trần Hùng đã tránh ra một cách dứt khoát, khiến Truy Phong bị chụp hụt.

“Cậu có ý gì đây?” Sắc mặt Truy Phong trầm xuống, nhìn Trần Hùng.

Trần Hùng nói: "Truy Phong, một trong tám vị chủ quản của lục phiến môn phương Bắc, đệ tử của Thần Hổ, nghe nói anh rất nhanh, thậm chí có thể sánh ngang với gió, cho nên cái tên này của anh, cũng là Thần Hổ tặng cho anh đúng không?"
"Dù sao hôm nay những chủ quản khác cũng không đến, thế chúng ta chơi một trò chơi thấy thế nào?"
Truy Phong rất sốt ruột muốn lấy được bức thư trong tay Trần Hùng, hỏi: "Cậu muốn chơi thế nào?"
Chỉ thấy Trần Hùng hơi nhấc người lên nhảy qua cửa sổ phòng riêng, giơ phong thư trong tay lên, nói: "Đuổi theo tôi, lá thư sẽ là của anh.


"
Nói rồi, Trần Hùng xoay người từ trên cửa sổ nhảy ra ngoài.

Đám người Diệp Phi trong phòng cũng hoàn toàn sững sờ, đây là lầu năm cơ mà.

Truy Phong cũng lao ngay tới bên cửa sổ đầu tiên, thì nhìn thấy Trần Hùng đã leo lên sân thượng tòa nhà bảy tầng phía đối diện.

Anh đứng trên mép, đón những cơn gió lạnh thổi xung quanh, vẫy vẫy bức thư trong tay nhìn Truy Phong.

Truy Phong hít sâu một hơi, cũng nhảy khỏi cửa sổ tầng năm.

Với cú nhảy này, anh ta nhảy ra xa bảy tám mét trên không, sau đó bám lấy mái hiên của tòa nhà ba tầng, trèo lên tòa nhà bảy tầng giống như đang đi trên mặt đất.

Cả quá trình cứ như mây bay nước chảy, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh ta đã đến chỗ mà khi nãy Trần Hùng đã đứng.

Còn Trần Hùng lúc này đã chạy đến một góc khác của sân thượng, anh quay đầu lại nhìn Truy Phong, tiếp tục nhảy sang một sân thượng khác.

Truy Phong có hơi ngạc nhiên về kỹ năng và tốc độ của Trần Hùng, anh ta cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đuổi theo Trần Hùng.


Hai người cứ như thế mà nhảy qua nhảy lại giữa các tòa nhà, giống như một tín đồ parkour.

Sau đó, tòa nhà phía trước thật sự rất cao, cả hai nhảy xuống con đường phía dưới, tăng tốc mà chạy.

Dù là Trần Hùng hay là Truy Phong, tốc độ của bọn họ cũng đã vượt quá giới hạn của người bình thường, ngay cả vận động viên chạy nhanh nhất thế giới cũng không thể so sánh được với hai người này.

Thậm chí những người đang đi bên đường cũng chỉ thấy những cái bóng đen xoẹt qua thôi, khi bọn họ nhìn lại thì chẳng còn nhìn thấy gì nữa.

Tất cả, chỉ giống như một trận gió thổi qua mà thôi.

Bất tri bất giác Truy Phong đã đuổi theo Trần Hùng suốt mười cây số.

Còn anh ta thì vẫn bị Trần Hùng bỏ lại phía sau khoảng mười mét.

"Cũng có chút bản lĩnh đấy.

"
Trần Hùng cứ điên cuồng chạy về phía trước, trong lòng vô cùng sung sướng, lần này anh chỉ dùng tám mươi phần trăm sức lực, còn Truy Phong lại có thể duy trì khoảng cách với anh được như thế, chứng tỏ tên này thật sự không đơn giản.

Phía trước là một tòa nhà đang xây dựng, Trần Hùng nhảy vào tầng một của tòa nhà đó.

Còn Truy Phong cũng đuổi theo ở phía sau.

Trên đỉnh tòa nhà, Trần Hùng quay đầu lại nhìn Truy Phong, lớn tiếng nói: "Nếu không đuổi theo kịp thì tôi hủy bức thư này.

".


Bình luận

Truyện đang đọc