ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Nói xong, Trần Hùng dúi tàn thuốc trong tay vào gạt tàn, anh đứng lên, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc.

“Truy Phong, đừng để tôi thất vọng, càng đừng để Thần Hổ thất vọng, đây… cũng coi như là nguyện vọng của Thần Hổ!”
“Đi thôi, đừng có rề rà rề rà, tôi ghét nhất là thế.


“Môn chủ…”
Đám Truy Phong và La Đồ còn muốn nói gì đó, nhưng Trần Hùng hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội nói thêm.

Trần Hùng kiên quyết dứt khoát rời khỏi phòng làm việc, không có một chút dây dưa nào.

Trần Hùng đi thẳng từ phòng làm việc ra quảng trường thao luyện bên ngoài, sau đó tiếp tục đi về phía cửa lớn của tổng bộ Thanh Cảnh Môn.

Dọc theo đường đi, hàng loạt thành viên Thanh Cảnh Môn kéo tới tụ tập bên này.

“Truy Phong, nói cho cùng tôi không phải người thuộc về thế giới của các anh, cho dù không có chuyện hôm nay thì một ngày nào đó tôi vẫn sẽ rời đi, chẳng qua chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.


“Anh đã từng là người Thần Hổ tin tưởng nhất, nhưng khi Thần Hổ bị tiền tài trước mắt làm cho lạc hướng, anh lại vẫn giữ vững sơ tâm như cũ.



“Thế nên tôi hi vọng, sau này anh cũng có thể như vậy.


Bóng dáng Trần Hùng đã dần dần đi xa, những lời cuối cùng anh để lại không ngừng vang vọng trong lỗ tai Truy Phong.

“Môn chủ…”
Đám người La Đồ và Trần Binh còn muốn đuổi theo, nhưng đúng lúc này Truy Phong hít thở sâu mấy cái liên tiếp, sau đó hô to một tiếng: “Cung tiễn Môn chủ!”
Một tiếng hô to vang dội cả quảng trường thao luyện, sau đó toàn trường yên lặng mất một giây.

Một giây sau, tiếng hô đinh tai nhức óc xộc thẳng lên trời, bao trùm cả tổng bộ Thanh Cảnh Môn.

"Cung tiễn Môn chủ.

"
"Cung tiễn Môn chủ.

"
"Cung tiễn Môn chủ….


"
Tiếng hô đều nhịp vang lên không dứt, không ngừng vang vọng trên bầu trời Thanh Cảnh Môn.

Sau lưng là thành viên Thanh Cảnh Môn đứng chen chúc đưa mắt nhìn theo Trần Hùng, sau đó khom lưng tiễn biệt anh.

Trần Hùng đến Thanh Cảnh Môn phương Bắc này chưa lâu, nhưng ở đây anh đã thu được một nhóm anh em tốt nguyện ý vào sinh ra tử vì mình.

Bắt đầu từ lúc Thanh Cảnh Môn mục nát từ tận trong xương, bị cả phương Bắc coi thường, cho tới bây giờ trên dưới đoàn kết một lòng, lấy lại huy hoàng ngày xưa, trong đó không chỉ có công lao của Trần Hùng mà đồng thời còn cần cả Thanh Cảnh Môn phối hợp từ trên xuống dưới, thiếu bất cứ bên nào, Thanh Cảnh Môn cũng không thể cải tạo được tới trình độ như bây giờ.

Tuy Trần Hùng chỉ tới đây một thời gian ngắn nhưng lại thật sự coi mỗi người ở đây là anh em tốt của mình.

“Các anh em xông lên, khoảng trời cao hơn sau này còn cần mọi người tự tiến tới.


Trần Hùng hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn bước ra khỏi tổng bộ Thanh Cảnh Môn, tiếng hô cung tiễn Môn chủ phía sau vẫn vang vọng bầu trời như cũ.

Ngoài cửa, Gora đã sớm khởi động xe chờ ở đó, thấy Trần Hùng ra ngoài, anh ta xuống xe giúp anh mở cửa xe.

“Lão đại, anh có biết vì sao năm đó lúc thành lập điện Đức Hoàng, bọn em lại muốn tôn anh làm lão đại không?” Gora hỏi.

“Bởi vì anh đây đẹp trai à?” Trần Hùng cười cười.

Gora cười ha hả, nói: “Nói đến đẹp trai, trong Ngũ Đại Thiên Vương lẫn mười tám vị đại tướng của điện Đức Hoàng thì anh đứng bét, trên người anh có một loại khí chất cực kỳ đặc biệt.

.


Bình luận

Truyện đang đọc