ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


"Còn nữa, cô và Phùng Tuyết không phải đi sang đoàn làm phim Bạch Xà thử vai, sao lại trở về nhanh như vậy?" "Thử vai?"
Trương Ảnh hận không thể thẳng thừng quăng một cái tát vào mặt Đặng Kim Minh: "Ông nói cho tôi biết, tại sao bộ phim Bạch Xà kia lại là một bộ phim người lớn? Hơn nữa đạo diễn kia, cũng căn bản không phải là Trình Hữu Đạo, Đặng Kim Minh, tại sao ông lại gài bẫy Phùng Tuyết?” "Bẫy?"
Đặng Kim Minh đột nhiên nheo mắt lại, nói: "Tôi đầu bẫy cô ấy, không phải ngay từ đầu đã thỏa thuận xong rồi sao, là một bộ phim lớn, kinh phí một nghìn không trăm năm mươi tỷ, Phùng Tuyết làm nữ chính, hơn nữa tuy rằng đạo diễn kia không phải Trình Hữu Đạo, nhưng lại được xưng tụng là Trình Hữu Đạo ở lĩnh vực kia mà.

"Tôi đâu có lừa các người, hơn nữa lúc ấy tôi cũng đã đưa hợp đồng ra cho các người xem rồi, chữ ký cũng là các người tự mình ký, hơn nữa còn đóng dấu lên, tôi lừa các người cái gì chứ?" "Trương Ánh, cơm có thể ăn bừa bãi, nhưng lời nói của cô thì chớ nói lung tung nha."

Lúc này vẻ mặt Đặng Kim Minh âm u nguy hiểm, hoàn toàn không giống một ông chủ đức cao vọng trọng mà bọn họ quen biết trước kia.

Người không thể chấp nhận sự thật này nhất vẫn là Phùng Tuyết, cô ấy hít sâu một hơi, cắn chặt môi mình, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, tỉnh táo.

"Ông chủ, tôi nhìn lầm ông rồi, uống công chúng tôi vẫn tin tưởng ông như vậy, thật không ngờ ông lại là loại người như thế, tại sao ông lại muốn hủy hoại tôi?" "Hủy hoại cô?" Đặng Kim Minh trông giống như cười mà không phải cười, nhìn Phùng Tuyết, nói: "Tôi đâu có hủy hoại cô, như thế này không phải là vì tốt cho cô sao? Thừa dịp cô còn đang hot, tôi liên tục tìm cho cô một chuỗi những bộ phim sản xuất lớn, cô còn muốn thế nào nữa?” "Cô cũng biết, vì để kéo được bộ phim này về, tôi đã phải đập tất cả tài nguyên của Minh Hạ vào đó rồi, cô còn muốn thế nào? Phùng Tuyết à, giới giải trí cũng không dễ hòa hợp vào được như cô nghĩ đâu, cô thật sự cho rằng trong buổi hòa nhạc ở trung tâm thành phố được lên sân khấu cùng với siêu sao, có một chút danh tiếng, là sẽ có nhiều nhà đầu tư và đạo diễn đến tìm cô đóng phim sao?" "Đừng có nằm mơ nữa, người ta có tiền, không biết đi tìm loại diễn viên nổi tiếng thành danh đã lâu như Lý Diệu Hương sao, hơn nữa, phim người lớn thì có sao đâu, không phải cũng có thể làm cho cô họt lên à, siêu sao những năm chín mươi dựa vào loại phim này để vươn ra tầm quốc tế cũng đâu có ít, cùng lắm thì sau này dành chút thời gian tẩy trắng lại là được." "Cho nên Phùng Tuyết à, cô nghe tôi khuyên một câu, đừng làm rộn lên nữa, đây chính là giới giải trí, cô cứ ngoan ngoãn đi quay xong ba bộ phim đó cho tôi, đến lúc đó tôi có thể cam đoan sẽ giúp cô tẩy trắng, hơn nữa trong vòng ba năm còn giúp cô trở thành một siêu sao tuyến đầu chân chính." "Ông, đồ khốn nạn"
Phùng Tuyết nhịn không được mắng to một tiếng, những lời này của Đặng Kim Minh tuyệt đối là sự vũ nhục lớn nhất đối với nhân cách của cô ấy.

Mà Trương Ánh càng nhịn không được tặng một cái tát lên mặt Đặng Kim Minh: "Đặng Kim Minh, muốn quay thì tự ông đi mà quay, hoặc để cho vợ ông đi quay cũng được, muốn Phùng Tuyết đi quay loại phim này, là chuyện tuyệt đối không thể nào.


"Phùng Tuyết, chúng ta đi thôi."
Trương Ánh kéo Phùng Tuyết đi ra ngoài cửa, sau kh xác định được tình hình thế này, các cô có tiếp tục ở lại chỗ này làm loạn đi nữa cũng không không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Trương Ảnh lúc này tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng trong lòng cô ấy rất rõ ràng mình nên làm gì tiếp theo đây, cô ấy cần đi tìm luật sư, tìm luật sư tốt nhất để giải quyết chuyện này.

Đặng Kim Minh phía sau lại cười lên ha ha: "Đi hả, hai người nghĩ mình đi được sao?” "Phùng Tuyết, Trương Ánh, hợp đồng này thế nhưng chính là do các người tự mình ký, nếu các người mà không ngoan ngoãn đi quay xong ba bộ phim đó, hậu quả các người cũng không gánh nổi đầu." "Dựa vào vào chút tình cảm ngày trước, nếu bây giờ các người thỏa hiệp, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhưng nếu các người còn muốn khư khư cố chấp không chịu bỏ qua, kế tiếp cũng đừng trách tôi đối xử không khách khí với các người." "Ông là một tên khốn nạn"
Trương Ảnh thẳng thừng cởi giày cao gót trên chân mình ra, hung hăng đập vào mặt Đặng Kim Minh.


Hai người cứ thế tức giận đùng đùng mà đi ra khỏi công ty, dọc theo đường đi, có một số nghệ sĩ chung quanh không rõ nguyên nhân đều nghênh đón lại hỏi xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Tại sao đang yên đang lành đột nhiên lại cãi nhau với ông chủ.


Bình luận

Truyện đang đọc