ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Lần này nhà họ Lâm phải đối mặt với rất nhiều phiền phức, chính là cái gọi là tự làm bậy không thể sống, cũng nên nhận một ít báo ứng.

Còn về phần rốt cuộc có muốn giúp đỡ bọn họ hay không, đợi khi về rồi hẵng nói.

Thời gian hai ngày trôi qua trong chớp mắt.

Tết Đoan ngọ, tới rồi!
Sáng sớm ngày hôm đó, người nhà họ Lâm ăn cơm từ sáng sớm, sau đó liền đi tới đường Tân Giang xem thi đấu thuyền rồng.

Mà trước khi bọn họ ra khỏi nhà, Lương Mỹ Ngọc đã gọi điện tới cho Trần Hùng.

Dường như bà ta muốn nhắc nhở Trần Hùng chuyện thi đấu ở lôi đài ngày hôm nay.

Giọng điệu Trần Hùng khi nhận điện thoại hơi không vui, anh chỉ nói một câu: “Chuyện tôi đã đồng ý với bà, tôi sẽ không thất hứa.

” Sau đó liền cúp điện thoại.


Lương Mỹ Ngọc ở đầu bên kia điện thoại sau khi nghe được câu này thì hoảng sợ thật lâu.

Bà ta rất hối hận, hối hận vì lẽ ra không nên gọi cuộc điện thoại này.

Bởi vì bà ta không có lý do gì để đi nhắc nhở Trần Hùng, càng không thể nghi ngờ Trần Hùng.

Mục đích chủ yếu mà Trần Hùng tới thành phố Lâm Giang lần này là để đón tết Đoan ngọ cùng gia đình.

Giúp đỡ liên minh thành phố Lâm Giang lên lôi đài chỉ là thuận tay mà thôi.

Lương Mỹ Ngọc là một người thông minh, bà ta nên nghĩ tới điều này sớm hơn mới phải.

Chín giờ sáng, ở đường Tân Giang đã chen chúc đầy là người với người.

Đặc biệt là ở chỗ bến sông, bên ngoài tuyến ngăn cách thậm chí đã đầy người.

Trong mỗi dịp tết Đoan ngọ mỗi năm, đua thuyền rồng là cuộc thi không thể thiếu được.

Mà ở thành phố Lâm Giang này lại tổ chức vô cùng linh đình.

Trong nhóm người nhà họ Lưu, người phấn khích nhất không ai khác ngoài Lâm Thanh Thảo.

Năm nay cô bé vừa tròn năm tuổi, đang ở giai đoạn dần dần hình thành ý thức tự chủ, vì thế nên cô bé vô cùng tò mò đối với tất cả mọi thứ ở nơi này.

Trần Hùng cõng Lâm Thanh Thảo lên cổ mình, trên suốt đường đi Lâm Thanh Thảo đều hỏi đông hỏi tây rất nhiều thứ.

Giống như mười vạn câu hỏi vì sao vậy.


Mà Trần Hùng thì lại không hề cảm thấy phiền toái mà đều giải thích cho Lâm Thanh Thảo.

Đây chính là con gái ruột của anh, anh rất vui vẻ khi có thể kiên nhẫn giảng giải cho con gái mình nghe về những thứ đẹp đẽ muôn màu trên thế giới này.

Đây chính là một phần chức trách mà một người cha nên cố gắng thực hiện cho con cái của mình.

Mười giờ, hội đua thuyền rồng bắt đầu đúng giờ.

Mà thi đấu võ đài mở màn lúc mười một giờ đúng.

Khi sắp tới mười một giờ, Trần Hùng đang chuẩn bị tìm một lý do để rời đi một lát để đánh xong trận thi đấu võ đài kia.

Lưu Cường đang đứng bên cạnh hơi không kiên nhẫn mà bắt đầu lầu bầu vài câu: “Tết Đoan ngọ mỗi năm ở đây, hoặc là xem đua thuyền rồng, hoặc là ăn bánh ú, hoặc là mua các loại túi thơm.


“Thật sự là không có chút thú vị nào.


“Không thì chúng ta đi lên thuyền hoa xem thi đấu võ đài đi?”

Ngay lúc này Trương Mai Hoa liền nhìn Lưu Cường bằng ánh mắt đầy bất mãn, bà cụ quá mắng: “Ngày nào con cũng chỉ biết đánh đánh đấm đấm, thi đấu võ đài gì đó có gì hay mà xem?”
“Tết Đoan ngọ lần này cả nhà Ngọc Ngân khó khăn lắm mới về được một lần, con không biết phải tranh thủ ở bên họ nhiều một chút sao?”
Lưu Cường không dám tranh cãi với bà nội mình, anh ta chỉ có thể thu lại mấy lời vừa nói.

Nhưng mà, Lưu Bảo Lâm và Trương Mai Hoa vẫn luôn là một đôi oan gia ngõ hẹp, từ trước đến nay suy nghĩ của hai người đều rất khác nhau.

Thế cho nên lần này Lưu Bảo Lâm cũng không đứng về phía Trương Mai Hoa, ông cụ nói: “Đánh đánh đấm đấm thì đã làm sao? Đàn ông nhiệt huyết thì nên mình đồng da sắt như thế.


“Nhà họ Lưu chúng ta có thể có được ngày hôm nay không phải là nhờ vào thời trẻ tuổi tôi mở trường dạy võ thuật mà được thế này sao?”
“Bà nhìn lại một nhà Ánh Nguyệt mà xem, đàn ông con trai mà cả ngày nhu nhu nhược nhược, còn ra thể thống gì nữa bây giờ?”
Sắc mặt Trương Mai Hoa đen thui, bà cụ đáo: “Ngọc Ngân người ta bây giờ đã mở công ty rồi đó!”
“Hừ, nói cho cùng không phải vẫn là bám váy đàn bà sao?”
Lưu Bảo Lâm chỉ cây dâu mắng cây hòe: “Cả một nhà, đàn ông thì yếu đuối, phải dựa vào một người phụ nữ chèo chống cả nhà!”
“Vậy thì làm sao?”


Bình luận

Truyện đang đọc