ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Một tiếng ầm vang, cả thân hình của Mạnh Hùng lùi lại ba bước, còn Nhím lui lại một bước.

Mạnh Hùng kinh ngạc nhìn tên heo mập thực lực kinh khủng này.

Còn trong mắt Nhím lại hiện lên một tia hưng phấn.

"Lại có thể đánh lùi tôi một bước, thảo nào Viễn Trọng
Chi ông lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra trong đám thuộc hạ còn có cao thủ như thế.

Anh thành công làm tôi hứng thú rồi đấy!"
Vừa dứt lời, Nhím lại lần nữa đánh về phía Mạnh Hùng.

Mà Đao Kiệt ở bên cạnh thì thuận thế rút một cây dao găm từ bên hông ra, trong khoảnh khắc khi Nhím và Mạnh Hùng tỷ thí, cây dao găm trong tay Đao Kiệt đã cắt một đường về phía Nhím.


Nhím ngay từ đầu đã không để Đạo Kiệt vào mắt, vậy nên anh ta cũng không ngờ thực lực của Đạo Kiệt lại mạnh mẽ như vậy.

Dao găm rạch một cái, Nhím dưới tình thế cấp bách né tránh, nhưng vì thân hình anh ta quá mức mập mạp nên con dao găm của Đạo Kiệt vẫn rạch ra một vết thương trên người anh ta.

"Này tên heo mập, có ông Đao Kiệt của mày ở đây thì còn chưa tới lượt mày giương oai đâu."
Nhím nhìn một vết máu xuất hiện trên cánh tay mình, nhăn mày.

"Hai tên cao thủ sao? Hai người bọn mày đều đi chết cho tao”
Giờ khắc này, rõ ràng Nhím đã nổi giận.

Sau đó, anh ta lấy sức lực của một người đối chiến với hai người Đao Kiệt và Mạnh Hùng, không rơi vào hạ phong chút nào.

Trong sân vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.

Tên Nhím này tuy thân hình mập mạp nhưng tốc độ không hề chậm, hơn nữa thân thủ cũng vô cùng tốt.

Rất nhanh, thể liên thủ của hai người Đao Kiệt và Mạnh
Hùng đã bị Nhím đánh vỡ.

Một quyền đập ra, lồng ngực Đao Kiệt trúng ngay một quyền này, cả người đều bay ra ngoài, dao găm trong tay cũng thuận thế rơi xuống mặt đất.

Đồng thời, Mạnh Hùng dùng toàn lực, trong một giây đánh sáu bảy quyền vào trên người Nhím.

Thế nhưng, mỗi một quyền này nện xuống, thì quả đấm của anh ta đều giống như đang nên trên bông mềm, thịt mỡ trên người đối phương đã hóa giải đa số lực lượng trong quyền của Mạnh Hùng.


"Quả đấm của mày cũng không được cứng lắm đâu, không phá được phòng ngự ông Trư của mày đâu.

Giờ thì tới lượt tao"
Vừa dứt lời, Nhím đã xoay nắm tay, đập về phía huyệt Thái Dương của Mạnh Hùng.

uỳnh...!
Một quyền đập xuống tựa như trời long đất lở.

Mạnh Hùng chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung đến "ùng" một tiếng, rồi sau đó đại não trống rỗng.

Cả người anh ta bị đập bay ra ngoài, sau đó ngã âm ầm xuống đất.

Miệng mũi anh ta chảy máu, vốn còn định cố gắng từ dưới đất bò dậy, thế nhưng thân thể không nghe theo sai khiến, cả người choáng váng, không đứng lên nổi.

"Không chịu nổi một cú
Nhím nhìn Đao Kiệt và Mạnh Hùng nằm dưới đất, dùng sức quăng quăng nắm đấm của mình một chút, còn trên mặt lại một lần nữa nổi lên nụ cười dữ tợn kia.


Lúc này, một nhà ba người của Viễn Trọng Chi vẫn ngồi trước bàn đá bên kia, trên mặt cũng không có vẻ sợ hãi lắm.

"Tự giới thiệu một chút, tôi tên Nhím, một trong Thập
Nhị Sinh Tiêu của nhà họ Kiều!" "Hôm nay, tôi nghe lệnh cậu chủ nhà tôi tới đây lấy mạng người một nhà mấy người.

Nói như thế thì các vị không có ý kiến gì chứ?" Viễn Trọng Chi cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ bằng anh mà cũng muốn lấy mạng Viễn Trọng Chi tôi sao?" "Ha ha ha."
Nhím cười lên ha hả: "Làm sao, không được à? Hiện tại toàn bộ bảo vệ bên cạnh ông đều đã bị tôi đánh cho hỏng rồi.

Mà những người ông sắp xếp bên ngoài cũng sẽ rất nhanh đều biến thành thi thể trên mặt đất cả thôi." "Trừ phi người một nhà mấy người hôm nay mọc cánh, nếu không thì tối nay các người không thể trốn thoát được
Nhím vừa nói, vừa đi về phía bàn đá nơi mấy người Viễn Trọng Chi đang ngồi: "Tiệc tối Trung Thu vậy mà không có thịt, chân thật.

Nói rồi, anh ta tự tay cầm một cái bánh trung thu năm nhận trên bàn lên, trước hết ngửi một cái rồi sau đó nhét thắng vào mồm..


Bình luận

Truyện đang đọc