ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Kiều Tiết Dũng sợ hãi, hoài nghi nhìn về phía Kiều Tiết Thanh, cũng không biết có phải là bị dọa sợ rồi không mà bỗng nhiên cậu ta không biết trả lời thế nào.

Kiều Tiết Thanh vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Kiều Tiết Dũng, từ phản ứng của cậu ta có thể nhìn ra, Kiều Tiết Thanh căn bản không biết chuyện của Nhím, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Anh, em không hiểu.

"Ha ha ha."
Kiều Tiết Thanh cười ha ha, sau đó đập mạnh tay lên bả vai Kiều Tiết Dũng: “Nói đùa với cậu thôi, đừng để trong lòng, cảm ơn thuốc của cậu nhé.”
Nói xong, Kiều Tiết Thanh lại quay người rời đi.

Kiều Tiết Dũng nhìn bóng lưng Kiều Tiết Thanh, biểu cảm đó trên mặt lập tức thu lại, một giây sau, trong mắt cậu ta lộ ra sát ý nồng đậm.

Trong tay không còn thuốc nữa, đương nhiên cậu ta sẽ không đi tìm Kiều Tùng Châu, nên cũng rời khỏi trang viên nhà họ Kiều.

Sau khi ra khỏi trang viên, Kiều Tiết Dũng đi tới trước xe chỉ tầm mấy trăm triệu của mình.

Cùng là cậu chủ nhà họ Kiều, cách đối xử với Kiều Tiết

Dũng và Kiều Tiết Thanh lại cách một trời một vực.

Kiều Tiết Thanh ngồi trên chiếc xe sang lên tới hàng chục tỷ, hơn nữa lại còn có tài xế riêng, còn Kiều Tiết Dũng lại phải dùng xe chỉ có trăm triệu, lại còn là chiếc xe cậu ta tích góp lâu lắm mới mua được.

Cậu ta ngồi lên ghế lái của chiếc xe Honda, vừa chuẩn bị khởi động thì đột nhiên cảm thấy tình hình không đúng lắm.

Cậu ta quay đầu lại, kinh ngạc nhìn ghế sau của chiếc
Honda: “Anh là ai?”
Trên ghế sau của chiếc xe Honda, một tên ăn mày cười híp mắt đang ngồi ở đó, đó chính là tám ngón tay điên.

“Cậu chủ Kiều Tiết Dũng, tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được.”
Trên đường về nhà, Kiều Tiết Thanh vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là ai đã tiết lộ hành tung của Nhím.

Trước đó anh ta cũng luôn cho rằng là đối thủ nhà họ Kiều, thế nhưng vừa nãy nghe lời cha nói, anh ta như bừng tỉnh ngộ.

Cho đến ngày hôm nay, nhà họ Kiều căn bản không có đối thủ, xảy ra vấn đề như vậy rất có khả năng là người trong nội bộ nhà họ Kiều.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Kiều Tiết Thanh lấy điện thoại ra, gọi cho Hồ Mạc Văn.


Khi Kiều Tiết Thanh quay về biệt thự, Hồ Mạc Văn sớm đã đợi ở đó rồi.

Ông ta đứng trong phòng khách của biệt thự, vẻ mặt dường như vô cùng căng thẳng.

Lúc này, Kiều Tiết Thanh đi vào, theo sau là hổ vàng và ngựa trắng.

“Cậu chủ, cậu về rồi.”
Hồ Mạc Văn lập tức đi tới bên cạnh Kiều Tiết Thanh, sau đó đưa một chiếc khăn lông đã chuẩn bị từ lâu tới, chuẩn bị cho Kiều Tiết Thanh lau tay.

Đây là việc mà mỗi lần Kiều Tiết Thanh từ ngoài về nhất định phải làm.

Lần này, Kiều Tiết Thanh lại không nhận lấy khăn lau của Hồ Mạc Văn, tự anh ta đi tới bàn trà, dùng khăn ướt lau sạch tay mình.

“Quản gia Hồ, ông theo tôi bao nhiêu năm rồi?”
Giọng nói của Kiều Tiết Thanh vang lên, trong giọng nói không mang theo bất cứ cảm xúc nào.

Hồ Mạc Văn kinh ngạc, vội vàng đáp: “Thưa cậu chủ, từ khi cậu chủ còn nhỏ tôi đã ở bên anh rồi, tính ra năm nay đã là năm thứ mười chín rồi.

“Ừ, mười chín năm” Kiều Tiết Thanh gật đầu: “Mười chín năm, cho dù là một viên đá cũng có tình cảm rồi nhỉ?”
Hồ Mạc Văn cảm thấy bất ổn: “Hồ Mạc Văn tôi đối với cậu chủ một lòng trung thành, tuyệt đối không hai lòng.”
Kiều Tiết Thanh cười nhạt: “Tôi đã nói ông không trung thành với tôi đâu, quản gia Hồ, cái gọi là giấu đầu hở đuôi là đây, đây có được xem là ông không đánh tự khai không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc