ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Tám ngón tay điên lẩm bẩm một câu, tiện tay nhặt một cây roi da ở bên cạnh lên, hung hăng quất vào trên người đạo diễn râu quai nón kia.

"Anh...!lại là anh!"
Lúc này, Lý Chiến Minh vọt vào phòng chụp ảnh dưới sự bảo vệ của hai tên vệ sĩ, khi thấy Tám ngón tay điên bất ngờ xuất hiện ở đây, trong lòng Lý Chiến Minh cũng run lên bần bật.

Lý Chiến Minh lùi về phía sau một bước theo bản năng, cho dù trong tình huống hiện tại cậu ta cho rằng bản thân chiếm ưu thế, nhưng cậu ta vẫn không dám đối mặt trực tiếp với Tám ngón tay điên.

Bởi vì tên ăn mày này quá kinh cmn khủng.

Tám ngón tay điên cũng đã nhìn thấy Lý Chiến Minh ở cửa, anh ta vừa quơ quơ roi da trong tay vừa nhìn Lý Chiến Minh, tiếp đó hé miệng để lộ ra hàm răng đen.

"Ồ, đúng là trùng hợp quá nhỉ, chúng ta lại gặp nhau rồi." "Có lẽ đây chính là duyên phận mà ông trời dành cho tôi và cậu đấy."

Lý Chiến Minh chỉ cảm thấy tê dại cả da đầu, duyên phận trời cho cái mẹ gì, cmn anh chính là một ác ma, là tên thần kinh.

"Anh Sơn Dương, kẻ địch xuất hiện rồi, cứu mạng" Lý Chiến Minh hô to một tiếng, hoảng hốt lui về đẳng sau.

Mà lúc này ở phòng khách bên này, Sơn Dương nghe thấy tiếng kêu cứu của Lý Chiến Minh cũng không có ý muốn đứng dậy, anh ta nhìn về phía mấy tên đàn em ở xung quanh mình.

Những tên đàn em kia gật đầu, tất cả đều đi sang phòng chụp ảnh bên kia.

Mà mười ngón tay của Sơn Dương đã bắt đầu thắng băng, sau đó cong lại, bày ra dáng vẻ móng vuốt của thú, cảm giác mạnh mẽ tăng cao.

Anh ta không dự định đi phòng chụp ảnh, bởi vì anh ta đã cảm nhận được ở cửa có một luồng khí thế mạnh mẽ đang nhào tới.

Đó là cao thủ, cao thủ thực sự, cái loại cao thủ mà đến cả Sơn Dương cũng chưa từng được chứng kiến.

Có điều đối với một kẻ mạnh mà nói thì càng gặp phải cao thủ như vậy, anh ta cảm thấy càng thêm hưng phấn.

Cuối cùng Sơn Dương cũng đứng lên, lúc này mười ngón tay của anh ta đã cong đến mức hoàn toàn giống như móng vuốt của thủ, trên mỗi ngón tay đều tuôn trào một loại cảm giác sức mạnh bộc phát.

Mà lúc này đây, Trần Hùng cũng đi từ ngoài cửa vào, bên cạnh anh còn có Phùng Tuyết đi theo.

Phùng Tuyết có vẻ rất căng thẳng, lúc đầu Trần Hùng muốn để cô ấy chờ ở bên ngoài, nhưng Phùng Tuyết lo lắng cho Trương Ánh nên cứ muốn cùng theo vào, Trần Hùng bèn dẫn cô ấy theo.


"Cậu chính là Trần Hùng?"
Trần Hùng đi vào, Sơn Dương mở miệng trước, trong giọng nói vốn dĩ bình tĩnh như nước kia cuối cùng đã có thêm một chút gợn sóng.

"Cũng là một cao thủ không tệ."
Từ trên người Sơn Dương, Trần Hùng cũng cảm nhận được một luồng khí thế của kẻ mạnh, có điều nhắc đến thì tên Sơn Dương này tuy rằng lợi hại nhưng so ra thì chắc chắn thua kém Ngụy Tuấn và Kiếm Sĩ.

Cho nên trong mắt Trần Hùng, loại người này cũng chỉ là con sâu cái kiến.

"Tôi rất thích quyết đấu với kẻ mạnh, bởi vì tôi rất hưởng thụ quá trình đánh chết kẻ mạnh." Lúc này trên mặt Sơn Dương đã quét thêm một tia hưng phấn và dữ tợn.

Ngay sau đó chỉ thấy tay phải của anh ta vạch sang bên cạnh một cái, năm ngón tay kia giống như năm cái móng vuốt thép, trực tiếp vạch ra năm vết rách trên ghế số pha bằng da thật ở bên cạnh.

Sơn Dương đã bắt đầu ra tay, người cũng như tên, tốc độ của anh ta nhanh vô cùng, hơn nữa cũng linh hoạt vô cùng.

Gần như là trong nháy mắt, Sơn Dương đã chạy đến trước mặt Trần Hùng, hai móng vuốt của anh ta lần lượt tấn công về phía Trần Hùng vào cùng một vị trí, đó là phần cổ của Trần Hùng.


Đây là phương thức độc nhất mà Sơn Dương dùng để đối phó với kẻ địch, dùng móng vuốt thủ của mình xé rách cổ của kẻ địch, những cao thủ trước đây chết dưới thủ đoạn này của anh ta ít nhất cũng vượt quá mười người.

Nhưng mà lần này đã định sẵn Sơn Dương không thể nào giết đối thủ của mình trong nháy mắt như trước đó.

nữa.

Xoạt xoạt...!
Trong chớp mắt, Trần Hùng đột nhiên giơ tay lên, thế mà lại bắt được năm ngón tay của Sơn Dương, dùng sức tách ra, xoạt xoạt một tiếng, năm ngón tay tựa như móng vuốt thủ của Sơn Dương bị Trần Hùng tách ra rồi bẻ gãy tất cá.

.


Bình luận

Truyện đang đọc