ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Nhuyễn kiếm hình rắn bị Tám ngón tay điên bẻ gãy, dùng tốc độ cực nhanh di chuyển cơ thể rời khỏi đó, trong nháy mắt đã đi đến bên cạnh Mẫu Xà.

Một nửa thanh kiếm gãy đã xuyên vào cơ thể bà ta, anh ta dùng lực đâm thật mạnh vào đó.
Hự.
Chỉ thấy thanh kiếm gãy đâm xuyên ngực Mẫu Xà đến qua lưng, cuối cùng như ám khí phi tiêu bắn lên cây sung, toàn bộ thanh kiếm biến mất vào bên trong thân cây sung.
Mẫu Xà trợn trừng mắt, có lẽ đến chết bà ta cũng không hiểu rõ.

Cái gọi là Thụy Mộng Quyền rốt cuộc là cái gì mà lại có thể giết chết mình.
Đã nghe nói võ học Vạn Hoa bác đại tinh thâm, hôm nay được nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Tám ngón tay điên trong giấc ngủ lại vùng lên, đến cả Mẫu Xà cùng tên lính đánh thuê bị anh ta đánh, tất cả đều bị hất văng xuống dưới vách núi.

Đến lúc này, không khí ở quảng trường rộng lớn lay động, ngoại trừ kia phiến đá trên mặt đất có một chút vết xước bên ngoài, thì cứ như là chưa có ai từng đi qua đây cả.
Mà Tám ngón tay điên lười nhác duỗi lưng, cũng không tỉnh lại, tiếp tục ngủ thiếp đi dưới cây sung.
Mà lúc này, ở trong khách sạn, nội tâm Lưu Ánh Nguyệt không kiềm chế được sự hiếu kỳ, vén lên một góc màn cửa.
Vừa rồi Tám ngón tay điên đánh bại đoàn người của Mẫu Xà, đông thời đem toàn bộ ném xuống vách núi.


Tất cả cảnh này đều bị Lưu Ánh Nguyệt nhìn thấy.
Lúc này máu trong người bà ấy đã sớm đông cứng lại.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, thân phận của Tám ngón tay điên là gì chứ?
Vì sao mỗi người bên cạnh Trần Hùng đều vượt quá khỏi sức tưởng tượng của bà như vậy.
“Không ổn rồi, lúc Trần Hùng quay về, nhất định phải bắt cậu ta nói chuyện cho rõ ràng.

Nếu không lúc chúng ta chết đi cũng không biết là đã chết như thế nào?”
Lưu Ánh Nguyệt đã hạ quyết tâm, mặc dù trong lòng bà ấy cũng hiểu rõ rằng, thân phận của Trần Hùng có thể sẽ khiến bà vô cùng khó chấp nhận.
Mà phía bên này Lâm Ngọc Ngân vẫn cứ ôm chặt lấy Lâm Thanh Thảo, trong lòng vô lúc này cũng vô cùng rối rắm.
Thực ra, Lâm Ngọc Ngân đã sớm biết thân phận của Trần Hùng không hề tầm thường, cũng biết mấy năm nay anh ở hải ngoại thành lập một cái điện Đức Hoàng.
Nhưng Lâm Ngọc Ngân vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần đón nhận thân phận thật của Trần Hùng.
Nhưng lần này nhiều lính đánh thuê nước ngoài xuất hiện như vậy.

Cho dù Lâm Ngọc Ngân chưa chuẩn bị tinh thần thì cô cũng biết lúc này không thể không ép Trần Hùng công khai thân phận rồi.
Chỉ là trong lòng Lâm Ngọc Ngân vô cùng chắc chắn.


Cho dù thân phận của Trần Hùng là gì, quá khứ của Trần Hùng có ra sao, bạn bè bên cạnh anh có nguy hiểm như thế nào, Lâm Ngọc Ngân cũng sẽ không do dự mà ở bên cạnh Trần Hùng, không bao giờ bỏ rơi anh.
Cùng lúc đó, trên núi Bồng Lai, đỉnh núi cao nhất ở bên này.
Trận chiến lớn của Trần Hùng và Dạ Tu La đã kết thúc rồi.
Lúc này, trên người Dạ Tu La khắp nơi đều là vết thương, máu tươi đã chảy khắp người hắn.
Trận quyết đấu vừa rồi, dao trong tay Trần Hùng đã chém Dạ Tu La ít nhất hai mươi nhát, đâm đến phía sau.

Dạ Tu La đã hoàn toàn bại dưới tay của Trần Hùng.

Thậm chí có thể nói là không có cách nào đánh trả lại.
Mà trên người Trần Hùng thì bị đâm nhiều hơn hai chỗ, một lỗ ở trước ngực, một lỗ ở sau lưng.

Hai lỗ này máu me đầm đìa.
Đã lâu lắm rồi không có ai có thể khiến Trần Hùng bị thương như thế này.
Lúc này, hai bên đều ăn ý dừng lại.

Trần Hùng đừng ở vị trí gần bên trong còn Dạ Tu La thì đứng bên bờ vực.
Hai người cách nhau khoảng năm mét, thở nhẹ một hơi, mọi chuyện nên kết thúc rồi.
“Trần Hùng, cuối cùng tôi vẫn là thua dưới tay anh.”
Dưới chiếc áo khoác, đôi mắt của Dạ Tu La vẫn còn rực rỡ.

Mặc dù máu trên người anh ta đã chảy gần hết nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng..


Bình luận

Truyện đang đọc