ĐIỆN ĐỨC HOÀNG

Chỉ là sau khi nghe Liễu Nhất Kiếm nói những lời này, Hạng Ương của lúc ấy rất tức giận. Ông ấy muốn ngồi dậy nhưng lại không cách nào làm được: "Liễu Nhất Kiếm, ông không được nói lung tung bậy bạ. Nếu tôi nói người nhà họ Liễu làm ra cái việc khốn nạn này thì sao chứ."

Hai người ầm ĩ một lúc. Ầm ĩ qua ầm ĩ lại cuối cùng thì lại có máu tươi phun ra khỏi miệng thế nên cuối cùng bọn họ cũng không dám làm gì kích động quá.

Liễu Nhất Kiếm hồi phục lại tâm trạng một chút, nói: "Hạng Ương, việc như thế này có khi nào là do gia tộc khác ở trong đó gây sự không?"

Hạng Ương trả lời: "Tôi cũng không rõ lắm. Nói không chừng cũng có thể là hai nhà Trần, Liễu đó."

"Liễu Nhất Kiếm, bên trong gia tộc của các ông, có ai đặc biệt muốn ông chết đi không?"

Liễu Nhất Kiếm nhíu mày, ngay lập tức trong đầu hiện lên dáng vẻ của Liễu Long Minh. Ông ta đột nhiên giận dữ: "Được lắm Liễu Long Minh, chờ Liễu Nhất Kiếm tôi trở về, chắc chắn sẽ chém một nhát xuống đầu chó của cậu."

Cái sự kích động này của ông ta khiến cho trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng mà ngay vào lúc này, những tiếng cười nói vô cùng khó nghe cách đây không xa vang tới.

"Ha ha ha, cuối cùng cũng tìm được các người rồi."

"Hay thật, cả hai người đều ở đây."

"Ông Liễu à, ông quả thật là một người thông minh đó nha. Mấy việc này đều bị ông đoán ra hết rồi. Sao mà ông biết được mấy quả bom này là do ông hai sắp đặt vậy?"

Liễu Nhất Kiếm có hơi ngạc nhiên. Cái này ông ta chỉ đoán đại mà thôi, ai ngờ được rằng lại đoán trúng được chứ.

Dù Liễu Nhất Kiếm có mù mắt nhưng giọng nói của đối phương là thứ đầu tiên giúp cho Liễu Nhất Kiếm đoán được thân phận của họ.

"Tiếu Phật!"

Giọng nói của Liễu Nhất Kiếm trở nên lạnh như băng. Người tên Tiếu Phật này là trợ thủ đắc lực bên cạnh Liễu Long Minh. Cánh tay trái là Dạ Hình Nha, cánh tay phải là Tiếu Phật!

"Ha ha ha, ông Liễu à, mạng của ông cũng lớn ghê lắm!"

Mỗi một câu Tiếu Phật nói ra, trong miệng đều phát ra giọng cười vô cùng chói tay khiến cho người khác nghe thấy thì sẽ không cảm thấy thoải mái chút nào.

"Quả bom không thể nào nổ chết ông được, hơn nữa rơi từ nơi cao như vậy xuống mà ông vẫn có thể sống được. Ông thật sự rất trâu bò đó! Không hổ danh là Nhất Kiếm phương Bắc mà. Rất mạnh, ha ha ha, thật sự rất mạnh!"

Trước đây, tên Tiếu Phật này đừng nói tới việc ở trước mặt Liễu Nhất Kiếm nói khoác không biết ngượng như vậy, dù cho có là tiếng cười vô tình bật ra thì cũng phải cố gắng kìm lại.

Lúc ấy, Liễu Nhất Kiếm ở nhà họ Liễu chính là ông trời. Nếu ai khiến ông ta không vui thì trời sẽ đổ xuống.

Nhưng bây giờ, Tiếu Phật không còn chút tôn trọng nào với Liễu Nhất Kiếm nữa. Ngược lại thì chỉ còn toàn là châm chọc, hận không thể khiến cho Liễu Nhất Kiếm nhục nhã một cách tàn nhẫn nhất.

Máu nóng dâng trào trong cơ thể của Liễu Nhất Kiếm. Toàn thân ông ta có hơi run lên.

"Tiếu Phật, chắc có lẽ ông hiểu rõ tính tình của tôi. Nếu đã hiểu rõ mà còn dám thiếu tôn trọng với tôi như vậy, bộ ông đang muốn chết hay gì?"

"Ha ha ha ha, ông Liễu, ông tự xem lời nói của ông kìa." Tiếu Phật cười ha ha mấy tiếng giống như đã nắm được Liễu Nhất Kiếm trong tay vậy: "Ông chủ Liễu tính tình nóng nảy tôi đương nhiên biết rồi. Chính bởi vì tôi hiểu rõ tính tình của ông nên tôi mới dám ăn nói trâng tráo như vậy chứ, ha ha ha."

"Ông chủ Lưu à, không phải ông muốn giết tôi thật chứ? Ha ha ha! Tôi sợ lắm đó nha! Thật sự rất sợ đó!"

"Nhưng nếu như ông Liễu đây muốn thì còn có chuyện phí sức nói những lời này sao, vốn dĩ ông phải tấn công từ sớm rồi chứ. Ông nhìn xem, bây giờ tôi cũng không còn đứng ở nơi này nữa."

Tiếu Phật càng nói càng đắc ý: "Liễu Nhất Kiếm, đừng nhiều lời nói nhảm nữa. Ông đây phải làm theo lời của ông hai, đến đây tiễn ông đi một đoạn."

Bình luận

Truyện đang đọc