ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Ban đầu tên lính đánh thuê này khẽ giật mình, tự mình lẩm bẩm một câu, sau đó anh ta lập tức nhìn thấy trên sườn núi phía bên kia có rất nhiều người đang lao xuống xông về phía Thung lũng Bạch Lưu.

“Không hay rồi, là một trận tập kích của kẻ thù.”
Tên lính đánh thuê hét lớn một tiếng, một người khác vội vàng chạy lên, xuyên qua ánh đèn pha chiếu rọi, chỉ trong phút chốc, anh ta lập tức trợn tròn mắt.

“Làm sao có thể như thế được?” Chỉ trong phút chốc, bọn họ đồng loạt cầm súng trong tay lên, sau đó nhanh chóng kéo chuông báo động.

Trên thực tế, cũng vào lúc này, không chỉ có một tháp quan sát của bọn họ, mà cả ba tòa tháp quan sát khác cũng gần như đồng thời phát ra tiếng chuông báo động, bởi vì vào lúc này từ bốn phương tám hướng có vô số người đang lao lên cùng một lúc.
Ở bên trong tổng bộ của Bóng Đêm vốn đã chìm vào bóng tối, vô số ngọn đèn lập tức sáng lên, chỉ trong phút chốc các thành viên của Bóng Đêm vốn đã ngủ say lập tức thức dậy, cầm lấy vũ khí, nhanh chóng lao ra phía bên ngoài.

Tạch tạch tạch.


Trong bầu trời đêm vốn đang yên tĩnh, chỉ trong nháy mắt lập tức vang lên tiếng súng nổ liên tục thật dài, giống như âm thanh rang đậu.

Ở bên dưới đã nhanh chóng rơi vào một cuộc hỗn chiến.

Mà lúc này đám người Trần Hùng vẫn đang ở trên ngọn núi kia, bọn họ vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì như cũ.

Có những thành viên của Thiên Vương Điện cầm kính viễn vọng và máy bộ đàm trong tay tập trung chăm chú quan sát tình hình của Bóng Đêm, thông qua quan sát địa hình như thế này, bọn họ đã đưa ra nhiều chỉ thị khác nhau cho các nhóm chiến đấu ở bên dưới.

“Thật không thể ngờ thế mà cái tên Dạ Tu La kia lại có thể tích trữ được nhiều súng ống đạn dược ở đây như vậy."
Nghe tiếng súng vang lên ở phía dưới, nhìn xem cuộc đấu súng phía bên dưới, Bạch Mục Thương Long hơi nhíu mày lại: “Xem ra tư duy của tên kia quả thực đã có một sự thay đổi vô cùng to lớn.

Trước đây thứ mà anh ta khinh thường nhất chính là vũ khí nóng đấy.”
“Chỉ khi con người ta đi đến tình trạng không từ thủ đoạn thì đó mới là thời điểm thực sự đáng sợ.”
Trần Hùng cầm kính viễn vọng xem trận đại chiến ở phía dưới, Bóng Đêm có vũ khí nóng thì Thiên Vương Điện của bọn họ cũng có như thế, hơn nữa cũng không hề thua kém gì Bóng Đêm.

Còn về việc rốt cuộc những vũ khí nóng này đến từ đâu.

Chỉ dựa vào ám tuyến của Thiên Vương Điện ở Thái Lan thì chắc chắn sẽ không thể nào lấy ra được nhiều vũ khí nóng như vậy, nhưng Mạc Thanh Trúc lại có thể lấy ra.


Trước đây Trần Hùng vẫn luôn cho rằng Nghiêm Vu Tu đã sai lầm khi tùy tiện quen bạn gái, rốt cuộc thì lần này Nghiêm Vu Tu cũng đã ngã một cú vô cùng đau đớn trong tay của phụ nữ.

Nhưng ngay từ giây phút Mạc Thanh Trúc xuất hiện, những suy nghĩ ban đầu như thế này của Trần Hùng lại có chút dao động, giống như người bạn gái mà Nghiêm Vu Tu quen đôi khi lại tương đối đáng tin cậy.

Trong thành phố không thể nào xảy ra tình trạng đấu súng ở quy mô lớn như thế này, cho nên ở thị trước đó khi Thiên Vương Điện quét sạch tám căn cứ điểm khác của Bóng Đêm, không ai dám sử dụng súng.

Thế nhưng ở chỗ này thì lại khác, ở trong vùng núi non hẻo lánh này, đừng nói là sử dụng vũ khí nóng, cho dù anh có sử dụng đại bác hay máy bay thì cũng không có vấn đề gì cả.

Toàn bộ cuộc đấu súng kéo dài gần mười phút, mười phút sau cuộc đấu súng dừng lại, mà người của Thiên Vương Điện cũng đã giết thẳng vào tổng bộ của Bóng Đêm.

Cuộc đấu súng lập tức biến thành trận đánh giáp lá cà.

Trần Hùng đốt một điều thuốc rồi nhẹ nhàng hút một hơi, trong khi đó Bạch Mục Thương Long lại duỗi lưng thật dài cho bớt mỏi.

“Số Không”

"Đi thôi.”
Từ trong miệng của Trần Hùng thở ra một ngụm khói, cuối cùng Bạch Mục Thương Long cũng lấy cặp kính râm đang đeo trên sống mũi của anh ta xuống.

Con người anh ta, cho dù là ban ngày hay ban đêm thì cũng đều thích đeo kính râm, chỉ có lúc chiến đấu thì anh ta mới có thể tháo kính râm xuống.

Vào giây phút anh ta tháo kính râm ra, cuối cùng cũng biết được tại sao anh ta lại được mệnh danh là Bạch Mục Thương Long.

Bởi vì đôi mắt của anh ta không giống với những người khác, đôi mắt của hầu hết mọi người bình thường đều là kiểu rất đen, trong khi đó đôi mắt của Bạch Mục Thương Long, vùng màu đen trong mắt của anh ta lại vô cùng nhạt.

Hơi không chú ý một chút sẽ lập tức tạo cho người ta cảm giác hốc mắt của anh ta toàn bộ đều là tròng trắng, trắng một cách rất chân thực..


Bình luận

Truyện đang đọc