ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


“Cái gì cơ?” Trần Hùng khẽ nhíu mày lại, anh cựa quậy một lát rồi lập tức bật dậy khỏi giường: “Có chuyện gì vậy?”
“Cha em và chú Ngụy Tuấn đã bị Lương Mạnh Ngôn bắt đi rồi, bây giờ một số người ở Bắc Giang bên kia đã đuổi giết đến tận thành phố Cửu Nam của chúng ta, toàn bộ thành phố Cửu Nam sớm muộn gì cũng bị bọn họ đánh chiếm hết.


Vừa nói tới đây, Viễn Quân Dao ở đầu bên kia điện thoại đã bật khóc nức nở, giọng nói của cô ta vô cùng tuyệt vọng và tràn ngập sự bất lực.

Một cô nàng thường ngày cứng đầu cứng cổ vào đúng lúc này cũng chỉ có thể khóc lớn như một đứa trẻ, rốt cuộc thì cô ta cũng chưa đủ trưởng thành tới vậy.

Sau khi Trần Hùng nghe xong mọi chuyện thì không hề kinh ngạc quá mức, thật giống như tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong dự đoán của anh từ trước.

Chuyện này xem ra vô cùng kỳ lạ.


“Cô đừng lo lắng quá, tôi sẽ lập tức tới đó ngay”
Sua khi Trần Hùng an ủi đầu bên kia một câu thì lập tức mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị rời đi, nhìn Lâm Ngọc Ngân đang nằm trên giường vẫn ngủ say như cũ, anh khẽ kh lưng xuống hôn nhẹ lên gò má mềm mại của cô một cái.

Lúc này Lâm Ngọc Ngân đã bị đánh thức, cô mở màng khẽ mở đôi mắt vẫn còn híp lại vì ngái ngủ hỏi: “Chồng ơi, có chuyện gì thế?”
“Nhà họ Viễn ở bên kia có chút chuyện rồi, bây giờ anh phải tới ngoại ô một chuyến đây.


Lâm Ngọc Ngân khẽ cựa quậy một lát rồi ngồi dậy, sự lo lắng dần hiện lên giữa hai đầu lông mày: “Chồng ơi, cuộc chiến giữa hai miền Nam Bắc, anh thật sự có ý định nhúng tay vào hay sao?” Lần trước khi Trần Hùng quay trở lại từ ngoại ô đã nói một vài chuyện về cuộc chiến giữa hai miền Bắc, Nam cho Lâm Ngọc Ngân nghe.

Sau khi Lâm Ngọc Ngân nghe xong vẫn luôn vô cùng lo lắng cho Trần Hùng, nhưng mà cô cũng không thể tìm thấy được lý do để ngăn cản Trần Hùng.

Bởi vì Lâm Ngọc Ngân biết, Trần Hùng không phải chỉ là một người bình thường, anh còn có rất nhiều chuyện không thể nào chia sẻ cho cô biết được, cho nên cô cũng không hỏi quá nhiều.

Bởi vậy, mỗi một quyết định mà Trần Hùng đưa ra hiện tại chắc chắn đều phải có nguyên nhân của nó, nhưng Lâm Ngọc Ngân vẫn lo lắng trước sau sợ rằng anh sẽ gặp chuyện không may.

“Em cứ yên tâm đi Ngọc Ngân, anh sẽ không bị sao đâu, có một số chuyện cần chính anh phải xử lý.

Anh vẫn giữ nguyên câu nói ban đầu của mình, nếu như em muốn biết về quá khứ của anh, muốn biết tất cả mọi chuyện của anh, chỉ cần em đồng ý nghe thì anh đều sẽ nói cho em biết.


Lâm Ngọc Ngân im lặng một lúc lâu, mãi cho đến lúc này cô vẫn chưa thể chuẩn bị tâm lý thật tốt để có thể hoàn toàn hiểu hết về thân phận và bối cảnh của Trần Hùng.


Chỉ là hiện giờ Trần Hùng chính là ông chủ ẩn mình phía sau tấm rèm lớn, những người như Trương Vân Long đều phải nghe lời anh răm rắp như Thiên Lôi chỉ đầu đánh đó cũng như thân phận Giang Thành Vương của anh vậy, một chuyện đó thôi cũng đủ khiến Lâm Ngọc Ngân khó mà tiêu hóa hết được.

Cho nên đối với Lâm Ngọc Ngân mà nói, còn phải tốn một thời gian rất dài nữa để có thể dần hiểu hết những thứ đó.

“Anh thật sự muốn đi sao?” Lâm Ngọc Ngân lại hỏi một lần nữa.

“Ừ” Trần Hùng khẽ gật đầu: “Anh cần phải đi, em cứ yên tâm, anh sẽ không gặp chuyện gì không may đâu.

“Vậy, được rồi.

” Lâm Ngọc Ngân vậy mà lại chủ động đứng lên, sau đó ôm lấy Trần Hùng: “Bất luận anh có làm chuyện gì cũng đều có em ở phía sau lưng cổ vũ anh, nhưng mà em cũng hy vọng vào lúc anh quyết định làm bất cứ việc gì đi chăng nữa cũng đều phải nghĩ đến cả em và bé Thảo.

Trong nháy mắt đó, sự xúc động lan tràn khắp cõi lòng của Trần Hùng, bây giờ anh đã không phải chịu cảnh lẻ loi đơn độc nữa rồi, anh đã có người vợ thân yêu, có cả con gái đáng yêu, trước đó anh có thể không màng sống chết, nhưng mà lúc này anh cần phải sống sót.


“Ừ.

” Trần Hùng gật đầu thật mạnh.

Sau khi tạm biệt Lâm Ngọc Ngân, Trần Hùng đi thẳng tới gara của biệt thự, tự lái một chiếc Cadillac đi thẳng tới vùng ngoại thành.

Bên ngoài vẫn là cơn mưa lớn với tiếng sấm rên vang như cũ, mưa càng lúc càng to hơn mà không có dấu hiệu ngừng lại như muốn cuốn trôi mọi thứ.

Trần Hùng ở bên trong xe một đường gọi đi ba cuộc điện thoại rồi rời khỏi đó.




Bình luận

Truyện đang đọc