ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Trần Hùng cười ha ha một tiếng và nói: "Được thôi, nhưng nếu như bị tôi phát hiện ra cái gì thì Tiêu Tứ ông cũng phải cho tôi một lời giải thích thật rõ ràng.

Tiêu Tứ, chỉ cần tôi tìm được con nhện đỏ từ trên người bất kỳ thuộc hạ nào của ông thì không thể đổ lỗi cho người đó được."
"Hơn nữa, tôi cũng đã cử người tới nhà của ông cho nên ông không trốn thoát được đâu."
Vẻ mặt của Tiêu Tứ cứng lại, ông ta không ngờ Trần Hùng lại nổi điên như thế.

Cậu ta vậy mà dám trực tiếp cử người đến nhà ông ta.
Nhưng mà ông ta cũng không sợ, mấy năm nay Tiêu Tứ đúng là đã làm rất nhiều chuyện xấu và vi phạm pháp luật, nhưng ông ta sẽ không ngu ngốc đến mức đưa những bằng chứng phạm tội đó đặt ở trong nhà của mình.
Cho dù người của Trần Hùng đến lật tung ngôi nhà của ông ta lên thì ông ta cũng sẽ không lo lắng về việc Trần Hùng có thể phát hiện ra cái gì.

Vì vậy, lúc này trong lòng Tiêu Tứ hoàn toàn tự tin.
Rất nhanh, tất cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu tham dự bữa tiệc đều bị đuổi ra ngoài, những người còn lại trong gia tộc của Tiêu Tứ ở chỗ này sắp bị Thanh Cảnh Môn kiểm tra và nhóm người Tả Bất Phàm cũng ở lại đây.
Mặc dù Trần Hùng đến đây chủ yếu là nhằm vào Tiêu Tứ, nhưng nhóm người Tả Bất Phàm cũng là mục tiêu của Trần Hùng.
Việc kiểm tra diễn ra rất nhanh chóng, mấy chục thành viên cấp cao trong gia tộc của Tiêu Tứ đã được kiểm tra bởi người của Trần Hùng, nhưng đều không phát hiện ra vấn đề gì.
Tiêu Tứ thấy Trần Hùng và người của anh không tìm ra được cái gì thì càng thêm đắc chí.
Nếu bữa tiệc hôm nay được tổ chức tại trụ sở công ty của Tiêu Tứ thì có lẽ Trần Hùng và người của anh còn có thể tìm ra được cái gì đó.
Nhưng ở đây là nhà hàng Phụng Hoàng, thuộc hạ của Tiêu Tứ cũng sẽ không ngu ngốc đến mức mang theo những thứ giống như con nhện đỏ ở trong người, cho nên hôm nay Trần Hùng và người của anh chắc chắn là sẽ không điều tra ra được cái gì.
"Môn chủ Trần, hôm nay cậu nhất định là đi về tay không rồi."
"Tôi chắc chắn sẽ cho người báo cáo chuyện này với trụ sở của cậu.

Đến lúc đó, cậu sẽ phải cho tôi một lời giải thích."
Tiêu Tứ híp mắt nhìn Trần Hùng và dáng vẻ của ông ta giống như đang định ăn tươi nuốt sống anh.
Cùng lúc đó, nhóm người Tả Bất Phàm cũng cười lạnh và nhìn Trần Hùng.

Bọn họ cảm thấy buồn cười trước hành động ngu ngốc này của Trần Hùng.

Chỉ có một chút bản lĩnh mà còn dám đến làm môn chủ, không phải là để cho bọn họ chơi đùa với anh ta đến chết chứ?

Nhưng đúng lúc này, âm thanh của Truy Phong vang lên cách đó không xa: "Môn chủ, tôi tìm thấy một con nhện đỏ trong túi của người này."
"Cái gì?"
Ngay khi lời này được nói ra, tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng.
Trong chớp mắt, mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía Truy Phong.
Đứng ở trước Truy Phong là một thanh niên mặc âu phục màu be và lúc này cậu ta đang nhìn Truy Phong với vẻ mặt kinh ngạc: "Anh, anh vừa nói cái gì vậy?"
Truy Phong cầm trên tay một con nhện đỏ và nói: "Cái gì mà nói cái gì, con nhện đỏ ở trong túi của cậu đã bị tôi tìm ra.

Cậu nói tôi nói cái gì?"
"Tiêu Vũ, có chuyện gì vậy?"
Tiêu Tứ lập tức quát lớn với người thanh niên, Tiêu Vũ này cũng không phải người bình thường, cậu ta là con trai út của Tiêu Tứ.
Nếu hiện tại Thanh Cảnh Môn tìm thấy con nhện đỏ từ trên người cậu ta thì chuyện này thật sự là một vấn đề lớn.
Vẻ mặt của Tiêu Vũ hung dữ và nói: "Cha, con không có giấu con nhện đỏ.


Người này đã tự mình bỏ con nhện đỏ trong tay vào túi của con.

Anh ta đang đổ oan cho con."
Tiêu Tứ giận tím mặt: "Môn chủ Trần, cậu có ý gì vậy?"
Trần Hùng bĩu môi và nói: "Thuộc hạ của tôi sẽ không làm loại chuyện như vậy, đúng không hả Truy Phong?"
Truy Phong gõ vào trán của Tiêu Vũ một cái thật mạnh và mắng: "Cậu nói cái gì cơ? Cậu nói tôi đổ oan cho cậu ư? Cậu làm như vậy là đang xúc phạm đến một người chủ quản của Thanh Cảnh Môn và cậu có biết rằng đây chính một tội lớn không? Thêm một tội nữa, bắt người này lại cho tôi.”
Hai thành viên của Thanh Cảnh Môn lập tức đi đến và trói Tiêu Vũ lại..


Bình luận

Truyện đang đọc