ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


"Bốn gia tộc lớn.

" Vẻ mặt Trần Hùng hơi khựng lại: "Hơn một năm trước, bốn gia tộc lớn đã lật đổ nhà họ Nghiêm.

"
"Đúng vậy, môn chủ.

" Diệp Phi nói: "Hiện giờ bốn gia tộc lớn ở tỉnh Đông Thành bên này giống như mặt trời ban trưa, thậm chí bên ngoài còn truyền rằng, trong vòng ba năm, bốn gia tộc lớn có thể sánh vai cùng với nhà họ Hạ và nhà họ Liễu mạnh nhất phương bắc.

"

Diệp Phi rất giỏi về xem mặt gửi lời, thấy cảm xúc của Trần Hùng có chút bất thường, anh ta vội vàng nói: "Môn chủ, anh có biết bốn gia tộc lớn không?"
Trần Hùng phất phất tay, nói: "Anh đi trước đi, những chuyện này để sau rồi nói.

"
"Vâng, môn chủ!"
Sau khi Diệp Phi rời khỏi, Trần Hùng lại lật xem một số tài liệu về tám chủ sự lớn của Thanh Cảnh Môn, sau đó anh từ trong này nhìn thấy tên của Truy Phong.

"Truy Phong!"
Đối với cái tên này, Trần Hùng ấn tượng vô cùng sâu, bởi vì trên người anh hiện giờ còn có một phong thư, là trước khi Thần Hổ bị hành hình đã đặc biệt cầu xin anh đưa cho Truy Phong.

Trước đó, Trần Hùng vẫn luôn không biết Truy Phong này rốt cuộc là ai, bây giờ thì Trần Hùng đã biết rồi, người này thì ra là một trong tám chủ sự lớn của Thanh Cảnh Môn phương bắc, nói ra thì, anh ta đã từng là thuộc hạ của Thần Hổ.

Năm đó lúc Thần Hổ tạo phản, lúc đó cùng tạo phản với anh ta còn có một người chủ sự, hai năm sau này, tổng bộ bên kia có đề bạt người mới tiếp nhận thay thế vị trí của người chủ sự tạo phản kia, nhưng vẫn luôn không điều động môn chủ mới đến.

Theo đạo lý mà nói, đây tuyệt đối không phải là phong cách làm việc của Thanh Cảnh Môn.

Một tổ chức khổng lồ như vậy, chủ quản trải khắp Vạn Hoa, một khi không có người cầm đầu, chắc chắn sẽ đại loạn.

Hơn nữa năm đó Thần Hổ tạo phản, chắc chắn tạo thành đả kích rất lớn và ảnh hưởng tiêu cực cho Thanh Cảnh Môn phương bắc, theo đạo lý mà nói tổng bộ bên kia trước tiên nên phái người qua đây chủ trì.


Nhưng tình huống thật sự lại là, tổng bộ bên kia tùy ý để Thanh Cảnh Môn phương bắc bên này rối loạn, một mực không phái người tới đây trấn giữ.

Tuy Trần Hùng chỉ tiếp xúc qua một lần với Quân Minh Hoàng, nhưng anh rất rõ ràng kẻ đó rốt cuộc là loại người gì.

Người này tuyệt đối là một tên vô cùng cường hãn và khủng bố, cho dù là thực lực bản thân hay là chỉ số IQ, hoặc là năng lực nắm trong tay đại cục, chắc chắn đã đạt tới một loại trình độ đỉnh cao.

Thậm chí Trần Hùng đã từng vụng trộm so sánh ông ta và tên đa mưu túc trí Triệu Tài Đô của điện Đức Hoàng, anh phát hiện cái tên Quân Minh Hoàng này còn khủng bố hơn nhiều so với Triệu Tài Đô.

Lão cáo già như vậy, làm sao có thể tùy ý để Thanh Cảnh Môn phương bắc tiếp tục làm loạn?
Chỉ có một khả năng duy nhất, Quân Minh Hoàng lựa chọn làm như vậy là có mục đích của ông ta, ông ta nhất định là đang tính toán gì đó.

Về phần rốt cuộc ông ta đang tính toán gì, có mục đích gì, Trần Hùng thừa nhận không biết, nhưng anh của lúc này, có một loại cảm giác bị người ta biến thành quân cờ, loại cảm giác này khiến Trần Hùng có chút không thoải mái, nhưng anh đã bị Quân Minh Hoàng kéo vào trong bàn cờ lớn này rồi, anh đã không còn khả năng toàn thân trở ra nữa.


Vào ban đêm, Trần Hùng ở trong một chung cư gần tổng bộ Thanh Cảnh Môn.

Chung cư có bốn phòng ngủ, bên trong đầy đủ điện nước đồ đạc, chỉ cần xách giỏ vào ở là được, đây là nơi chuyên cung cấp cho lãnh đạo cấp cao của Thanh Cảnh Môn ở.

Ngày xưa Thần Hổ và người chủ sự đều ở nơi này, nhưng sau này tất cả mọi người đều dọn đi, bởi vì có rất nhiều người đã tự mua biệt thự bên này.

Tiền lương của Thanh Cảnh Môn không đủ để tạo điều kiện cho những người này mua biệt thự, cho nên tiền của bọn họ rốt cuộc từ đâu mà đến không cần nói cũng biết.

.


Bình luận

Truyện đang đọc