ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Truy Phong trả lời: "Còn có La Đồ và Trần Binh, họ cũng là một trong tám vị chủ quản, nhưng cũng không vì tiền mà câu kết với thế lực hắc ám của địa phương hoặc mấy gia tộc kia."
"Ồ, thế tại sao hôm nay họ không đến?"
Truy Phong đáp: "Bởi vì thất vọng."
“Thất vọng?” Trần Hùng liếc mắt một cái: “Nói thế nào?
Truy Phong nói: "Từ khi sư phụ tạo phản, danh tiếng của lục phiến môn phương bắc đã rất bê bối trong giang hồ, vừa mới đầu chúng tôi cho rằng cấp trên sẽ mau phái người đến tiếp tay cho lục phiến môn, nhưng chúng tôi cứ đợi, cứ đợi, đến cuối cùng vẫn không đợi được.

"
"Dần dần, đám người giang hồ bắt đầu dùng tiền bạc để mê hoặc thành viên lục phiến môn chúng tôi, rất nhiều người cũng bắt đầu không kiềm chế được sự mê hoặc này, chuyện của sư phụ chính là để cho người ta bắt được điểm yếu của lục phiến môn chúng tôi."
"Dần dần, lục phiến môn cũng mục nát, mục nát đến tận xương cốt."
"Hơn hai năm, cấp trên để cho lục phiến môn phương bắc phát triển tiếp như bây giờ, không phái ai tới tiếp nhận, cũng không có ngăn cản.

Mọi người đều cho rằng ngay cả cấp trên cũng vì chuyện của Thần Hổ.


"
"Cho nên, nơi đây vốn dĩ có rất nhiều người vẫn giữ ý định ban đầu của mình cũng đành phải từ bỏ những cố chấp đó, thậm chí bắt đầu thông đồng làm bậy, còn những người không thông đồng kia cũng thấy rất là thất vọng về lục phiên môn."
"La Đồ và Trần Binh chính là do vô cùng thất vọng mà như thế."
Sau khi nghe Truy Phong nói thế, Trần Hùng như đã nhận ra điều gì đó, bèn nói: "Cho nên, cho dù cấp trên có hành động phái tôi tới, bọn họ cũng không tin tôi có thể hồi sinh lại lục phiến môn? "
"Đúng vậy"
Truy Phong gật đầu nói: "Kỳ thực, trước khi cậu tới đây, chúng tôi đã nhận được thông tin về cậu, chưa tới ba mươi tuổi, từ nước ngoài về, chỉ đơn giản như thế.

Cho nên, ngay cả tôi cũng không tin cậu có năng lực hồi sinh lục phiến môn.

"
Trần Hùng nheo mắt nói: "Cho nên, các người chắc chắn cho rằng tôi là con trai của một vị trưởng lão nào đó của hội trưởng lão lục phiến môn, đến đào vàng, không có chút bản lĩnh gì, cho dù trước đây tôi có bắt Thần Hổ từ Nhật Bản về, các người cũng cho rằng thật ra là do cấp trên góp phần vào, sau đó quy hết công lao cho một mình tôi? "

Truy Phong không hề do dự gật đầu: "Không sai, lúc đầu quả thật tôi đã nghĩ như thế, cho rằng cậu chỉ là con ông cháu cha, qua đây chẳng làm gì chỉ chờ một thời gian rồi sẽ đi."
“Kỳ thực trong khoảng hai năm trở lại đây, lục phiến môn chúng tôi đến không ít người như thế, cho dù bọn họ đến không phải để đảm đương vị trí môn chủ, nhưng hành vi của bọn họ đã nói lên tất cả, những cậu ấm đó ngoại trừ biết ăn uống vui chơi, thì chẳng có bản lĩnh gì, đợi hết thời gian thì về tổng bộ, hưởng thụ chức vị và đãi ngộ mà ông cha bọn họ đã sắp xếp từ trước."
"Không biết từ khi nào mà lục phiến môn này giống như trở thành thánh địa đào vàng của bọn họ, thậm chí chúng tôi cảm thấy phía tổng bộ đang muốn rút cạn nơi này để lót đường cho con cháu của tầng lớp cao cấp.

"
Nói đến đây, sắc mặt Truy Phong hiện lên vẻ bất lực nặng nề, anh ta ghét cái môi trường này, những lại không biết phải làm sao.
Trần Hùng nói: "Cho nên lần này tôi tới đây, đám người Tả Bất Phàm đó không hề coi tôi ra gì, còn ba người các người, thì xem thường tôi?"
“Đúng vậy.” Truy Phong gật đầu.
"Thế bây giờ thì sao, Truy Phong?"
Trần Hùng mỉm cười nhìn Truy Phong, lúc này anh rất muốn nghe Truy Phong cách nhìn nhận về mình của anh ta.
Truy Phong mỉm cười nói: "Bây giờ tôi mới phát hiện ra mình đã sai.

Những gì cậu làm đã khiến tôi hiểu ra tất cả.

Nếu tôi không phục cậu, bây giờ tôi cũng đã không ngồi ở đây.".


Bình luận

Truyện đang đọc