ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Nhóm bảo vệ nhíu mày, nhìn người của nhà họ Lâm bằng ánh mắt như nhìn kẻ khờ: “Cút.

.


“Tôi là bác cả của Lâm Ngọc Ngân, đây là ông nội của nó.


Lâm Văn Dương tiếp tục kiêu căng gào lên.

Nhưng đổi lại là một cú đá của một bảo vệ.

“Thời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, các người nếu thật sự là họ hàng của người siêu giàu, tại sao ban đầu họ không mời các người hả?”
“Nhanh chóng cút đi cho tôi, còn dám làm loạn ở đây, ông đây sẽ lập tức đánh gãy chân của các người.


Cả nhóm bảo vệ đông đảo xông ra, dọa người của nhà họ Lâm liên tục lùi về sau.


Chuyện này cũng thật là châm biếm.

Trước đó Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân mang theo kẹo mừng và thiệp mời đến mời họ tham dự hôn lễ, họ lại vứt thiệp mời đi giống như vứt rác.

Còn bây giờ, họ lại mặt dày muốn vào trong, trên đời này, đâu có chuyện tốt đẹp như vậy? Sau cùng, nhóm người của nhà họ Lâm đã bị ngăn ở ngoài cửa, trong lòng của mỗi người đều không kìm được mà hiện ra câu nói trước đó Trần Hùng đã nói với họ.

“Các người, sẽ hối hận.


Lúc này, bên trong sảnh tiệc của Lâu Đài Trên Mây rực rỡ ánh đèn, vô cùng xa hoa.

Các loại vật phẩm trang trí, cột đèn, sân khấu,… mọi thứ đều được làm bằng thủy tinh, dù là bàn ăn, ghế ngồi hay đĩa đựng món ăn đều làm hoàn toàn bằng thủy tinh.

Toàn bộ sảnh lớn giống như một tòa lâu đài thủy tinh khổng lồ, cộng thêm đủ loại ánh đèn, hoa tươi và hiệu ứng từ nước đá khô, nơi đây đã trực tiếp trở thành cảnh tiên chốn trần gian.

Trần Hùng dắt tay của Lâm Ngọc Ngân, đứng trên sân khấu của hôn lễ, đón nhận sự chúc phúc của cả thành phố.

Sau đó, anh lấy sợi dây chuyền Trái Tim Của Thiên Sứ trị giá hai trăm tám mươi tỷ ra, đích thân đeo cho Lâm Ngọc Ngân.

Cảm động, vui mừng, kích động, thậm chí còn có hoảng sợ, vô số cảm xúc đan xen trong lòng cô.

Từ lúc cô mới đến Lâu Đài Trên Mây thì đầu óc đã trở nên trống rỗng.

Mãi đến bây giờ, cô cũng mơ mơ màng màng.

Cô thậm chí tự bấu mạnh vào lòng bàn tay của mình, vậy mà lại không có cảm giác đau, giống như là một giấc mơ.

Mãi đến khi sợi dây chuyền Trái Tim Của Thiên Sứ được đeo lên cổ của cô, cảm giác mát lạnh đó khiến cô đột nhiên ý thức được, mọi chuyện, đều là sự thật.

“Trần Hùng… đây là.

.



“Suyt, đừng nói chuyện!”
Trần Hùng đưa ngón tay ra hiệu giữ im lặng với Lâm Ngọc Ngân, giây phút này, anh không muốn bất kỳ âm thanh nào phá hỏng cảm giác tuyệt vời này.

Ngoài cửa sổ, pháo hoa vẫn ngập trời.

Ba chiếc trực thăng bắt đầu cất cảnh từ, tầng thượng của cao ốc đối diện, theo tiếng ồn cực lớn và luồng gió mạnh mẽ, bay thẳng đến vùng trời của Lâu Đài Trên Mây.

Vô số cánh hoa hồng lả tả rơi từ ba chiếc trực thăng, giữa sự chiếu sáng của hàng trăm ánh đèn neon, thong thả rơi khắp lâu đài.

Hệt như một cơn mưa hoa hồng.

Khoảnh khắc này, khắp lâu đài đều sôi trào.

“Trương Văn Long, chúc anh Hùng và cô Ngân, tân hôn hạnh phúc, trăm năm hạnh phúc!”
“Lương Mỹ Ngọc, chúc anh Hùng, cô Ngân, tân hôn hạnh phúc, vĩnh kết đồng tâm!”
“Huỳnh Phong, chúc anh Hùng, cô Ngân, tân hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”
“Triệu Hải Cường, chúc anh Hùng…
Những nhân vật tầm cỡ của thành phố Bình Minh kéo nhau đến nói lời chúc phúc thành khẩn với Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân.

Sau cùng, con gái của họ là Lâm Thanh Thảo mặc váy công chúa màu trắng, ôm một bó hoa hồng lớn bước tới, giống như thiên sứ nhỏ trong đồng thoại.


“Thanh Thảo chúc cha mẹ tân hôn hạnh phúc.


“Mau mau sinh em trai cho Thanh Thảo! Mọi người quay đều bị thiên sứ nhỏ Lâm Thanh Thảo chọc cười vui vẻ.

Trần Hùng cúi người, bế Lâm Thanh Thảo lên, sau đó dắt tay của Lâm Ngọc Ngân.

Một nhà ba người đi tới trước cửa sổ thủy tinh của Lâu Đài Trên Mây.

Ngoài cửa, ngàn hoa rơi lả tả, pháo ho ngập trời, đèn neon rực rỡ, soạn thành một bản giang sơn gấm vóc.


Trần Hùng vươn tay chỉ về phía xa, chậm rãi nói: “Hôm nay, hoa nở khắp thành phố, đua nhau khoe sắc, vì hai mẹ con.


“Trần Hùng anh tối nay ở đây lập lời thề, dù một đời nghèo khó, cũng sẽ dẫn hai mẹ con, nhìn ngắm sự phồn hoa của thế gian!”


Bình luận

Truyện đang đọc