ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


"Trả lời ta, những chuyện mà Trần Hùng nói cho ta biết, là thật...!hay là giả?"
Cuối cùng Kiều Tùng Châu vẫn không nhịn được, bây giờ mỗi một giày trôi qua, đối với ông ta mà nói đều là một loại tra tấn và dày vò.

Nói cách khác, ông ta đang chờ Kiều Tiết Dũng lắc đầu phủ nhận.

Nhưng mà lúc này Kiều Tiết Dũng không gật đầu thừa nhận, cũng không lắc đầu phủ nhận, mà là đổi chủ đề khác.

Cậu ta quay người chỉ ngôi nhà cấp bốn ở sau lưng, trên mặt hiện lên một nụ cười đầy thâm ý.

“Kiều Tùng Châu, chắc chắn ông còn nhớ nơi này" "Mười năm trước, ông đích thân đến đây đón tôi và mẹ tôi đến nhà họ Kiều, đồng thời ông còn đưa cho cha tôi là Dư Quang Lâm 350 triệu, để ông ấy cắt đứt quan hệ với mẹ con tôi." "Lúc ấy Dư Quang Lâm đã đồng ý, nhưng cũng không phải vì ông ấy tham tiền, mà là muốn để tôi và mẹ tôi được trải qua một cuộc sống tốt hơn, đồng thời ông còn từng uy hiếp ông ấy đúng không, nói là nếu ông ấy không đồng ý thì sẽ giết mẹ con chúng tôi.


"Cho nên ông ấy không thể không đồng ý.

Lần này Kiều Tiết Dũng không gọi Kiều Tùng Châu là cha, mà là gọi Dư Quang Lâm là cha, điều này khiến trong lòng Kiều Tùng Châu giống như đột nhiên bị kim đâm.

Trong phút chốc, Kiều Tùng Châu giận tím mặt: "Thắng khốn nhà mày, lại dám gọi thẳng tên tao, tao mới là cha của mày." "Ha ha ha ha."
Kiều Tiết Dũng tựa như nghe được một câu chuyện hài hước nhất trên thế giới này.

Người đàn ông từng coi cậu ta như một con chó, chưa một lần nào nhìn thẳng cậu ta, thế mà bây giờ lại luôn mồm nói Kiều Tiết Dũng cậu ta là con trai ông ta, đây có phải là chuyện hài hước không?
Kiều Tiết Dũng cất bước đi về phía Kiều Tùng Châu.

Cậu ta vừa đi về phía trước vừa bỏ kính trên sống mũi của mình xuống, đồng thời cậu ta dùng tay vuốt tóc mái trên trán lên, dùng một sợi dây thun buộc chúng nó ra sau đầu.


Trong giây phút này, luồng khí chất tàn bạo trên người Kiều Tiết Dũng gia tăng từng chút một, khi cậu ta đi đến trước mặt Kiều Tùng Châu, cậu ta đã hoàn toàn biến thành một người khác.

Cậu ta cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Kiều Tùng Châu, mà là đổi chủ đề khác.

"Kiều Tùng Châu, chắc hẳn bây giờ ông rất sốt ruột đúng không, hơn nữa trong lòng ông nhất định vô cùng mâu thuẫn và xoắn xuýt phải không?" "Ông đừng sốt ruột, trước hết ông cứ nhìn kỹ chung quanh đây, nhìn xem hoàn cảnh xung quanh này, ông còn thấy quen thuộc không?"
Kiều Tùng Châu nhíu chặt lông mày, ông ta cảm thấy dường như đầu của mình ngày càng đau nhức hơn, là bị loại thái độ lúc này của Kiều Tiết Dũng chọc tức.

"Năm đó, ông đón tôi và mẹ tôi từ nơi này về nhà họ Kiều cũng không phải là bởi vì muốn bù đắp cho chúng tôi, chẳng qua ông chỉ muốn dùng tôi để kích thích Kiều Tiết
Thanh thôi đúng không?" "Sau khi chúng tôi bị ông đón đi, cuối cùng cha tôi Dư Quang Lâm vẫn bị ông phái người đi giết đúng không?"
Nói đoạn, Kiều Tiết Dũng quay người chỉ vào ngôi nhà ở sau lưng: "Ông không cần ngụy biện, cũng không cần thiết phải ngụy biện, mộ của Dư Quang Lâm ở ngay phía sau ngôi nhà, là tôi tự tay chôn cất ông ấy.

"Còn có mẹ tôi, năm thứ hai sau khi vào nhà họ Kiều đã chết, cũng không phải bà ấy mắc bệnh, mà là bị ông hạ độc chết đúng không?"
Sau khi những lời này được nói ra khỏi miệng Kiều Tiết Dũng, toàn bộ cảm xúc trong lòng Kiều Tùng Châu đều rất giống như tiến vào trong một loại trạng thái hết sức đặc thù.

Ông ta giận tím mặt, chỉ vào Kiều Tiết Dũng quát mắng: "Súc sinh, mày nói vớ vẩn cái gì vậy?".


Bình luận

Truyện đang đọc