ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Viễn Trọng Chi thở dài một tiếng, nói: “Bất kể là bọn họ muốn đón ai thì đối với chúng ta đều không phải là một tin tốt.”
Trần Hùng gật đầu: “Việc cấp bách vẫn là phải làm rõ bọn họ muốn đón người nào, nếu cháu đoán không sai, bọn họ dùng cái giá lớn như vậy thì người này tuyệt đối không phải bình thường.”
Trong lúc lơ đãng, trong đầu Trần Hùng chợt hiện lên bức tranh Phủ đầu bang đến ngục giam cứu tà thần Hỏa Vân kia của ông Tinh.

Nếu tập đoàn Ngọc Tề đón được một người khó lường tới thì độ khó của bàn cờ này sẽ tăng đến cấp độ ác mộng.

“Tô Quang Huy, thời gian của chúng ta không nhiều lắm nên nhất định phải sớm làm rõ chuyện này.

Cậu biết nên làm thế nào rồi chứ.”
Tô Quang Huy nói: “Vâng, điện chủ, tôi sẽ cố gắng trong thời gian ngắn nhất tra ra chuyện này.”
“Được.”
Sau khi Tô Quang Huy rời đi, Trần Hùng tiếp tục uống trà cùng Viễn Trọng Chi.

Viễn Trọng Chi nói: “Cả ngày hôm nay không thấy Ngụy Tuấn, chú cứ cảm thấy ông ấy càng ngày không bình thường, cũng không biết đang định làm gì nữa.”

Trần Hùng đáp: “Mỗi người đều có chuyện giữ riêng cho chính mình, đến lúc thì ông ấy sẽ nói với chú thôi.”
Đối với chuyện của Ngụy Tuấn, Trần Hùng hiểu hơn một chút nhưng cũng không được tính là nhiều.

Nhưng anh cũng không lo lắng Ngụy Tuấn sẽ xảy ra chuyện, trong vô số những người anh từng tiếp xúc Ngụy Tuấn có thể coi là người thấu tình đạt lý nhất, vì vậy bất kể là chuyện gì, Trần Hùng cũng tin là Ngụy Tuấn có thể giải quyết tốt.

Cho nên những chuyện này không cần bọn họ bận tâm.

Đến nay Trần Hùng bọn họ đã đến Tô Hàng một thời gian, sau khi nắm được nhà họ Tô, thừa dịp tập đoàn Ngọc Tề không thể phân thân, bọn họ cũng có thể lên kế hoạch trước vài chuyện.

Cho nên rất nhiều chuyện đôi bên đều có tính toán.

Dù kế hoạch của Ngọc Tề khiến Trần Hùng bọn họ cảm thấy được mối nguy, nhưng chỗ tốt chính là bọn họ có thể nhân lúc này tập trung toàn bộ tinh nhuệ của Tam Giang qua đây, đồng thời tinh nhuệ của nhà họ Kiều bên Trung Nhã cũng có thời gian để chuẩn bị đầy đủ.

Bất kể là cao thủ hay tinh anh giới thương nghiệp, hôm nay đều lục tục kéo tới Tô Hàng, mà căn biệt ven hồ Tây Tử vốn quạnh quẽ nay lại đột nhiên trở nên náo nhiệt.


Đêm đến trời chợt đổ mưa nhỏ, hơn nữa dự báo thời tiết cũng nói khoảng nửa đêm sẽ có mưa bão.

Quả nhiên tới chừng chín giờ tối, mưa dần trở nên nặng hạt.

Một chiếc taxi đang chạy về phía Thành Nam Thính Phong đình, tài xế taxi nhìn có vẻ rất căng thẳng, nếu không phải ban ngày làm ăn không được tốt, hắn tuyệt đối sẽ không nhận chở chuyến này.

Vị khách ngồi ở phía sau quá mức kỳ quái, vừa lên xe ông ta liền móc thanh đao đầu rồng bên hông ra, sau đó dùng một cái khăn tay lau tới lau lui trên thân đao.

Ban đầu tài xế còn tưởng người này muốn tới cướp bóc, nhưng dường như đối phương nhìn hiểu ý hắn nên liền nhanh chóng quăng cho hắn vài tờ một trăm.

Nếu không phải cướp bóc thì ông cứ lau đao như vậy làm gì, đóng phim à?
Thông qua kính chiếu hậu, tài xế liên tục liếc người ngồi đằng sau.

Đối phương vô cùng chăm chú, giống như đang lau chùi một bảo bối quý giá, điều đáng sợ nhất chính là người nọ vừa lau vừa lẩm bẩm đôi câu.

“Bạn già, lần này chúng ta nhất định phải cùng nhau rửa mối nhục xưa.”
“Bạn già, lát nữa sẽ để mày uống máu.”.


Bình luận

Truyện đang đọc